"Tất cả chú ý! Rẽ trái, bước đều."
"Đi theo đội hình!"
Huấn luyện viên gào lên bằng giọng khàn đặc: "Tốt, cầm chắc vũ khí! Để tôi xem các em tiến bộ đến đâu rồi."
"Bản đồ đã được gửi vào quang não của các em, là khu A7, thấy chưa? Tiến lên!"
Bước đi trên thao trường, Trương Trạch Viên vô tình chen đến cạnh Trì Nguyệt. Hắn cầm vũ khí lên và càu nhàu: "Cái quái gì thế này? Chúng ta chuẩn bị làm gì đây?"
Hắn nhìn quanh, vẻ mặt đầy khó tin: "Chơi trò gì vậy? Sao vũ khí của chúng ta lại là cái cuốc, cuốc nhỏ xíu thế này, đi làm cỏ à?"
Cái cuốc còn không dài bằng cánh tay hắn, có cảm giác như chém vật gì cứng cáp một chút cũng phải dè chừng.
Huấn luyện viên không biết đã biến mất từ lúc nào, đám học sinh ngơ ngác nhìn nhau: "Đây... là diễn tập sao?"
"Cái gì?"
"Tôi nghe nói, trường quân đội rất thích diễn tập mà... Ba ngày hai trận dã chiến, thi đấu các kiểu."
Có người giơ cao cái cuốc: "Vậy đưa cho chúng ta cái này làm gì? Cầm đi đánh nhau à?"
"Chẳng lẽ lại bắt chúng ta đi trồng trọt?"
"Huấn luyện viên đi đâu mất rồi? Ngay cả nhiệm vụ cũng chưa giao?"
"Giao rồi! Chẳng phải nói khu A7, tiến lên sao? Có lẽ đến đó sẽ biết phải làm gì."
"Cuộc sống quân giáo không giống như tôi tưởng tượng chút nào."
"Đúng vậy, khai giảng hơn nửa tháng rồi mà vẫn chỉ rèn luyện thể năng."
Chu Khuê Lâm thò đầu qua: "Còn nhớ chuyên ngành của chúng ta là gì không?"
Trương Trạch Viên nghe thấy thế liền hào hứng, còn Trì Nguyệt chớp mắt: "Hậu cần?"
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, đầu ngón tay Chu Khuê Lâm khẽ động, rất khó khăn mới dời mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia: "Ừ, hậu cần."
Cô ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Sau khi được phân công vào đây, tôi đã nghiên cứu rất kỹ chuyên ngành này."
"Chuyên ngành của chúng ta chủ yếu phụ trách công tác hậu cần cho lãnh đạo và quân đội, tổ chức thực hiện công tác đảm bảo, có vai trò quan trọng đối với xây dựng lực lượng và tác chiến của quân đội."
Trương Trạch Viên giơ cái cuốc lên: "Vậy cái này, chúng ta đang đảm bảo hậu cần à?"
Chu Khuê Lâm: "Tôi đoán, không phải trồng rau thì là thu hoạch, cậu chọn một cái đi?"
Trương Trạch Viên buông cái cuốc xuống, mặt đen lại: "Chẳng buồn cười chút nào."
Không biết đã đi bao lâu, xung quanh không còn ai, chỉ còn đội hình của lớp hậu cần 8 đang lê bước.
"Đến chưa vậy? Sao vẫn chưa tới?"
"Chán quá... Có chắc là không đi nhầm đường không?"
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Không có ai hướng dẫn thật hả?"
"Trường này đúng là kì lạ... Không cho chúng ta chút thông tin nào, huấn luyện viên thì biến mất?"
"Hay là dừng lại đi, xem huấn luyện viên có xuất hiện để phạt không."
"Đừng dừng... Đã nói khu A7, biết đâu có cái gì đang đợi chúng ta ở đó."
"Đúng vậy! Tôi còn thấy đội hình của các chuyên ngành khác cũng đang di chuyển, có cảm giác như là hoạt động tập thể, đừng làm vướng chân được không? Tôi không muốn bị toàn trường phê bình đâu, cảm ơn."
Cùng lúc đó, các huấn luyện viên mà họ nhắc đến đang tụ tập cùng nhau trong hội trường lớn, chăm chú theo dõi diễn biến qua màn hình giám sát.
Đám học sinh chắc chắn không thể ngờ được, những huấn luyện viên nghiêm nghị trước mặt họ cũng có lúc thoải mái đùa cợt như vậy.
"Haizz... Nhìn mà xem, chắc chắn lớp tôi sẽ mất mặt nhất rồi."
"Sao lại đột ngột thế này... Cũng không có kế hoạch gì trước, xong đời! Có cảm giác đám học sinh đó chẳng hiểu gì cả."
"Lại là diễn tập dã chiến à? Nghe nói còn điều động đội hình của năm hai tham gia."
"Vậy là xong rồi... Mấy tân sinh này chẳng hiểu gì hết, có khi bị bán còn giúp người ta đếm tiền."
Trong khi huấn luyện viên của các hệ hàng đầu bàn tán rôm rả, huấn luyện viên của các hệ ít được quan tâm cũng không kém phần sôi nổi:
"Lại một ngày rảnh tay không phải dẫn dắt đám nhóc này."
"Diễn tập như vậy vẫn có chỗ chưa thực tế và công bằng, có khu giao tranh nảy lửa rồi mà đội hậu cần vẫn còn ở ngoài kia."
"Biết sao được, dù sao cũng phải có ưu tiên chứ."
"Trọng điểm chắc chắn là ở mấy lớp cơ giáp kia, đám đó mà không chạy lung tung thì đâu có chỗ cho chuyên ngành ít được quan tâm của chúng ta thể hiện."
"Ha ha ha... Dư chấn sẽ không lan đến đâu, vậy cũng tốt, giảm bớt khả năng tôi phải viết kiểm điểm."...
Trong đội hình đám học sinh có người hốt hoảng kêu lên: "Ối!"
"Mọi người thấy không? Trên bản đồ xuất hiện đếm ngược, 72 giờ."
"Ba ngày?"
"Cái gì cơ? Ba ngày không được ra ngoài? Chúng ta ăn cái gì? Thật sự phải trồng rau à?"
"Hay là đi thu hoạch đồ ăn..."
"Đây là đang chơi trò gì vậy? Sao không có lấy một cái tóm tắt nhiệm vụ, làm người ta sợ quá."
Mọi người không ai dại dột đến mức tách khỏi đội hình, tất cả đều dồn hết sức tiến về khu A7.
Trương Trạch Viên đang thu thập thông tin từ các bạn học, không ngờ chỉ một thoáng lơ đãng, Trì Nguyệt đã gặm thứ gì đó.
"Chị ăn cái gì vậy? Lấy từ đâu ra? Có độc không?"
Chu Khuê Lâm đi bên cạnh, cũng ngạc nhiên nhìn quả dại đã bị gặm mất một nửa trên tay Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt vung vẩy cái cuốc nhỏ: "Hái đó."
"Đi ngang qua cây ăn quả, ngon lắm."
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Khuê Lâm: "Mọi người có muốn ăn không?"
Tuy rằng rất đói bụng, nhưng nể mặt "công cụ hình người" không thể thiếu trong việc lấy cơm, cô quyết định nhiệt tình chia sẻ một chút.
Trương Trạch Viên và Chu Khuê Lâm nhìn nhau: "Này, hay là đừng ăn bậy bạ thì hơn?"
Trì Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đằng nào cũng phải ăn thôi."
Cô chớp đôi mắt trong veo, như thể nhìn thấu lòng người: "Đếm ngược ba ngày, chắc là đồ ăn phải tự tìm rồi."
Trương Trạch Viên sờ soạng khắp người, thứ được phát chỉ có mỗi cái cuốc nhỏ.
Hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng: "Có khi vật tư được giấu ở khu A7 thì sao?"
Trì Nguyệt lại gặm một miếng, vui vẻ đến mức mắt híp lại: "Cậu vui là được."
Không cần huấn luyện, xung quanh toàn đồ ăn ngon.
Lúc trước huấn luyện còn phải ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ muốn làm gì thì làm, đói thì ăn, tuyệt quá!
Cô mong ngày nào cũng có diễn tập.
Có lẽ sợ họ đi lạc, trên bản đồ ghi rõ lộ trình.
Cho đến khi họ đến điểm đánh dấu khu A7, mọi chỉ dẫn đều biến mất.
Đội hình hệ hậu cần lớp 8 đứng giữa một nơi hoang vu, chim không thèm đậu, thú không thèm ở, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ "hoang vắng".
"Không thể nào? Chỗ này chỉ có mỗi lớp chúng ta thôi à?"
"Huấn luyện viên thật sự mặc kệ chúng ta sao?"
Dưới cái nắng gay gắt, mọi người cầm cuốc nhìn nhau ngơ ngác: "Tôi cảm giác mình còn chưa học được gì cả..."
"Tiếp theo phải làm gì?"
Trương Trạch Viên tìm kiếm chỗ râm mát: "Nắng quá! Trốn đi đã."
"Dù không có nắng, vẫn nên ẩn nấp thì hơn."
"Trương Trạch Viên nói đúng! Dù tình hình thế nào, chắc chắn không an toàn, chúng ta không thể cứ phơi mình ngoài này."
Có mục tiêu, mọi người lập tức hành động, nhanh chóng tìm được vài chỗ ẩn nấp thích hợp.
"Tản ra trốn đi, tránh bị tiêu diệt toàn bộ."
"Tiếp theo làm gì?"
"Sắp đến trưa, không được yêu cầu đồ ăn sao?"
"Ghê thật! Phát cho cái cuốc, đúng là bắt đào đất mà ăn."
"Không biết làm gì, cứ hành động theo bản năng thôi."
"Phải có chút quy tắc chứ! Để tránh gây rắc rối cho người khác, ai muốn rời đi phải thông báo trước, hơn nữa không được hành động một mình. Tự lo cho mình thì được, đừng hại cả đám."
"Có lý! Ai không muốn hoạt động cùng tập thể thì đứng ra, có thể rời đi ngay bây giờ, đừng lúc sau lại hại người hại mình."
Trương Trạch Viên vừa quay đầu, phát hiện Trì Nguyệt lại nhai một củ gì đó không biết lấy từ đâu ra, người hắn sắp phát điên: "Cái này lại lấy từ đâu?"
Hắn ngồi xổm bên cạnh Trì Nguyệt, liếc nhìn Chu Khuê Lâm đang quan sát, siêu cấp nhỏ giọng nói: "Chị có thể đừng ăn bậy bạ không."
"Năm khay bánh bao vẫn chưa đủ cho chị no sao?"
Trì Nguyệt nhìn cậu ta, như thể đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Chuyện đó qua lâu rồi."
"Hả?"
Trì Nguyệt nói rất hợp lý: "Cậu ăn sáng xong, không ăn trưa sao?"
Trương Trạch Viên đầu óc quay cuồng, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn chưa kịp nghĩ thông suốt, cả lớp đã chuẩn bị chia đội đi tìm đồ ăn.
"Mọi người có biết cái gì ăn được không? Đừng mang cây độc gì đó về nha."
"Không sao đâu, tôi cá là huấn luyện viên đang theo dõi, với cả phạm vi diễn tập chắc chắn không có cây nào độc đến chết người."
"Các chuyên ngành khác không biết đang làm gì, chỉ có hậu cần chúng ta là đào đất tìm đồ ăn?"
"Huhu... Lớp cơ giáp có khi nào được phát cơ giáp thật không?"
"Ai tìm được cái gì thì nhớ thử trước, xem có ăn được hay không hẳn mang về."
"Tôi thật sự hoảng quá. Mọi người có đáng tin không vậy."
"Không đáng tin cũng phải chịu thôi, đằng nào cũng không chết được, đừng sợ."