Ngày càng có nhiều học sinh đứng dậy, họ vứt dây mây, bùn đất trong tay, nhặt vũ khí cướp được từ mấy đàn anh, hào hứng tụ tập thảo luận với nhau.
"Có thật là muốn đi không?"
"Huấn luyện viên không phải bảo chúng ta ở khu A7 sao? Bản đồ không thay đổi, thật sự có thể rời đi?"
"Chắc chắn là được mà. Cậu chưa chơi game bao giờ ư? Đây chắc chỉ là địa điểm bắt đầu của chúng ta thôi."
"Vậy đi làm gì?"
Trì Nguyệt ngồi xổm trên tảng đá, vừa thao tác bản đồ vừa quan sát nói: "Chắc chắn trên này là đi vận chuyển đồ."
Chu Khuê Lâm khoanh tay, bổ sung: "Mấy đàn anh kia đi ngang qua, không phải đi giúp đỡ thì cũng là đi quấy rối."
Trì Nguyệt búng tay, nở nụ cười rạng rỡ: "Chính xác."
Cô nhìn chăm chú bản đồ trên quang não, tập trung như thể đã nhìn thấy mục tiêu cuối cùng: "Cho nên chúng ta có hai lựa chọn, hoặc là đi quấy rối, hoặc là đi giúp đỡ."
Có người giơ tay hỏi: "Nhưng chúng ta không có vũ khí, thật sự được à?"
Trì Nguyệt ngước mắt nhìn cậu ta, chưa kịp nói gì, Chu Khuê Lâm đã đứng dậy, lớn tiếng nói: "Sợ gì! Chúng ta khi nảy còn chẳng có gì cả, giờ chẳng phải có súng có đạn rồi sao?"
Trì Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu, trông đáng yêu như mèo chiêu tài: "Đúng vậy! Chỉ cần gặp người, là có đồ được mà."
Nam sinh kia định nói gì đó, nhưng nghĩ đến màn đại thần một đấm hạ gục đám đàn anh.
So với vũ khí nóng trong tay mấy người kia, cảm giác nắm đấm của Nguyệt tỷ vẫn cứng hơn, đáng tin hơn.
Cậu ta lập tức không nói nên lời.
Trương Trạch Viên đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Khởi đầu một cái cuốc, trang bị sau đó toàn nhờ cướp?"
Trong đám tù binh bị trói, có đàn anh nghe không nổi nữa, anh ta như phát điên đá Lôi Tuấn Hào đang bất tỉnh một cái: "Ai bảo cậu chọc cô bé ấy làm gì!"
Vốn dĩ người ta đang ngoan ngoãn ăn cơm.
Đừng tưởng anh ta không để ý, cô bé "quái vật" này bùng nổ là do một mình Lôi Tuấn Hào lắm mồm trêu chọc.
Hóa ra cô bé mới là trung tâm đoàn kết của lớp này, thảo nào anh ta cứ thấy cái cậu làm đồ thủ công kia cứ như người mất hồn.
Vốn dĩ họ còn nghĩ chắc là cậu ta không biết làm sao hoặc mặc kệ, dù gì cũng là tân sinh mới vào trường, không thể ngờ được trường học lại chơi trò này, kết quả người ta chỉ là đang âm thầm chờ lệnh chỉ huy.
Sau khi cô bé kia bùng nổ, rất nhiều người lập tức không chút do dự mà phản kháng theo.
Nếu không thì bọn họ cũng không thể nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, hơn nữa tốc độ phản ứng còn chậm hơn đám đàn em kia một nhịp.
Đàn anh mắt vô hồn nhìn tán cây: "Xong rồi."
"Về chắc chắn bị huấn luyện viên hành hạ đến chết."
Rõ ràng chiếm hết ưu thế, mà vẫn bị thua dưới tay tân sinh, chính anh ta còn không chấp nhận được, đừng nói đến mấy huấn luyện viên hung thần ác sát kia.
Đàn anh nghiêm túc thở dài: "Đúng là tự đào hố chôn mình mà."
"Thôi nghĩ nhiều làm gì, đều bị loại rồi, vẫn là tính xem nên viết kiểm điểm thế nào đi."
Anh ta có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng đội hậu cần 8 đang rời đi: "Dưỡng sức rồi về nhận phạt, đừng có hành động vi phạm quy định."
"Hy vọng sẽ không làm lỡ hay thay đổi gì."
Tuy rằng tiểu đội của họ không đủ mười người, về mặt tổng thể, chắc cũng không ảnh hưởng đến cục diện chung, nhưng nhìn bóng lưng đám tân sinh rời đi, không hiểu sao anh ta cứ thấy bất an.
Giống như cởi bỏ một sợi dây thừng, thả ra một con mãnh thú khổng lồ vậy.
Đàn anh nghiêm túc nằm yên trên cỏ, có chút dao động nói: "Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?"
Đội hậu cần 8 xuất phát, dựa theo tổ chức hoạt động trước đó, điều chỉnh lại một chút, rồi tiến về địa điểm được đánh dấu trên bản đồ.
Trên đường đi, Trương Trạch Viên chăm chú quan sát bản đồ, lẩm bẩm phân tích: "Nhìn tốc độ và hướng di chuyển này, cảm giác như đang vận chuyển thứ gì đó khá nặng?"
Nếu đây thực sự là một cuộc chiến mô phỏng theo trận doanh thực tế hoặc là trường học không muốn bỏ đói họ, thì chắc chắn sẽ có tuyến vận chuyển tiếp tế.
Trương Trạch Viên vuốt cằm nhận xét: "Đường đứt đoạn này, nhìn rất giống."
Chu Khuê Lâm vác súng trên vai, chuẩn bị sẵn sàng, cô ấy nhướng mày: "Ý cậu là?"
"Đường đi rõ ràng như vậy, đây là tuyến vận chuyển đồ tiếp tế của đàn anh đàn chị?"
Trương Trạch Viên vẻ mặt trầm ngâm: "Không nhất định."
"Đừng quên họ học nhiều hơn chúng ta một năm, nếu các ngành khác cũng có trang bị chuyên dụng, thì có thể xâm nhập và thao túng thông tin trên bản đồ?"
Nhắc đến việc đối phương học nhiều hơn một năm, Trương Trạch Viên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể không hề nghĩ rằng điều đó sẽ tạo ra ưu thế áp đảo.
Trong lòng hắn cũng không hề có cảm giác khoảng cách cấp bậc.
Dù sao Trương Trạch Viên từ nhỏ đã cao lớn và có dáng vẻ dữ dằn, nên thường là người khác sợ hắn, chứ hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác nhìn ai bằng ánh mắt e dè cả.
Tất nhiên! Trừ một người.
Trương Trạch Viên lén liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cạnh.
Mọi người đều đang di chuyển, nhưng từ góc nhìn của hắn, chỉ có Trì Nguyệt là trông như đang gắn sức nhún nhảy.
"Phụt." Trương Trạch Viên nghiêng đầu che miệng.
Hắn thường không cười, trừ khi không nhịn được.
Nhưng một cục bông nhảy tưng tưng, còn mặc đồ tác chiến vác súng lớn, cảm giác không phù hợp thật sự quá mạnh.
Trì Nguyệt không phát hiện người bên cạnh đang cười trộm, mà nghiêm mặt nhắc nhở: "Suỵt."
"Sắp đến rồi."
Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, vì đội đàn anh kia chỉ đi ngang qua, khi đến gần mục tiêu, bị mùi thơm đồ ăn dụ dỗ mới dừng lại.
Ngoài ra, họ đã rất gần mục tiêu, có thể nhanh chóng đến nơi khi nhận được thông báo tập hợp, nên mới cho phép mình đi chệch đường một chút.
Chỉ là các đàn anh đó không ngờ rằng, một khi đi chệch, cuối cùng sẽ không quay lại được.
Đội trinh sát rất nhanh đã trở lại: "Ở ngay phía trước."
Trương Trạch Viên lập tức lên đạn, nhanh nhảu hỏi: "Hả? Đánh xong rồi sao?"
"Sao không nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội?"
Hắn suy nghĩ một lúc, nhanh chóng phản ứng lại: "Chẳng lẽ mấy đàn anh đó là đi hộ tống?"
Vậy thì khó khăn lớn rồi.
Không ai giúp chia sẻ hỏa lực, vũ khí bên họ cũng thiếu nghiêm trọng, rất dễ biến thành tự đưa thân vào hố lửa, bị đối phương dùng chiến thuật biển người.
Nam sinh trinh sát có vẻ khó nói, gãi đầu: "Không phải."
"Hình như sắp kết thúc rồi."
Trì Nguyệt nghiêng đầu: "Ai đánh ai?"
Mọi người đều nhìn lại, điều này quyết định kế hoạch tiếp theo của họ.
Nam sinh thở dài: "Hình như là năm nhất chúng ta đang vận chuyển vật tư, rồi bị đối phương cướp."
"Họ hình như đã giao chiến sắp xong, đội hộ tống trông không ổn lắm, bị đánh tan tác."
"Chúng ta vừa rồi không bị chú ý là vì đối phương đại thắng, đang bận dọn dẹp chiến trường."
Trương Trạch Viên nhíu mày: "Hả?"
"Vậy bên năm nhất chúng ta còn người không?"
Nam sinh có chút do dự nhớ lại: "Chắc là còn..."
"Tôi thấy gần thùng vật tư và trong các bụi cây, còn nhiều tân sinh đang trốn. Tổ chức lại thì chắc vẫn có thể đánh thêm một trận đi?"
Cậu ta nói rồi liếc nhìn vài người trong đội đang mặc áo khoác của mấy đàn anh.
Hai phe hiện tại nhìn qua khá giống nhau, cũng không biết ai là đàn anh thật, ai là giả.