Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh
Tuế Thời Khâm13-05-2025 08:07:46
Làm sao đột nhiên trời lại nổi gió mưa rơi được?!
Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy!!!
Trần Thần khó khăn hỏi: "Cô có biết những món đồ phòng ngự quý giá thế nào không?"
Bạch Thu Diệp: "Tất nhiên tôi biết, không phải lúc trước các anh đã nói rồi sao."
Cô cảm thấy Trần Thần đang mỉa mai mình.
Trên đường đi tới, Mạc Kiệt đã giải thích rằng trong phó bản có ba loại đạo cụ đặc thù. Đây đều là những thứ hiếm hoi, khó mà bắt gặp.
Cô bị kẹt trong phó bản này suốt mười ba năm, làm gì có cơ hội sở hữu những đạo cụ quý giá như thế.
Mặc dù trong mỗi lần lặp lại, cô đều có thể nhặt được kha khá đồ linh tinh, miễn cưỡng có thể sử dụng trong phó bản này.
Giống như trong trò chơi, những món trang bị phẩm chất lam lục cấp thấp rải đầy đường, còn những món trang bị phẩm chất cực phẩm cấp cao thì hiếm như lá mùa thu.
Đối với cô mà nói, bùa bình an chẳng qua chỉ là trang bị phổ thông cấp 1, so với những đạo cụ cực phẩm mà mấy người Mạc Kiệt theo đuổi, hoàn toàn không thể so sánh.
Mấy món đồ linh tinh cô nhặt được, làm sao có thể sánh ngang với những thứ đỉnh cao đó.
Nghĩ đến đây, Bạch Thu Diệp cảm thấy không khỏi có chút bực tức.
Mấy người Mạc Kiệt khinh thường đồ của cô, còn ở đây nói lời châm chọc.
Tức chết đi được!
Ai mà không từng là người mới?!
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Đừng khinh thiếu niên nghèo!
Nghe được câu trả lời của cô, Trần Thần nghẹn họng không nói được lời nào, mặc dù cậu ta biết sau lưng Bạch Thu Diệp có một vị đại lão thần bí làm chỗ dựa, nhưng vẫn bị hành vi lãng phí đạo cụ của cô làm cho khiếp sợ.
Đây rốt cuộc phải là loại đại lão thế nào, mới có thể chu cấp nổi cho một tay gà mờ tiêu đạo cụ như nước như cô ta chứ!
"Dù có là top 200, cũng nuôi không nổi đâu..."
Anh ta vô thức liếc nhìn Mạc Kiệt một cái, người được biết là có quen một cao thủ nằm trong top 200.
Tròng kính của Mạc Kiệt lóe lên một tia sáng.
Anh ta cũng ý thức được.
Bạch Thu Diệp mang theo nhiều món đồ phòng ngự như vậy, dù là người chậm chạp nhất cũng có thể đoán được cô tuyệt đối không phải một kẻ vô dụng bị bỏ rơi.
Ngược lại, cô được bảo vệ rất tốt.
"May mà sau này mình đối xử với cô ấy khá tốt, nếu không sẽ bị người kia ghi hận."
Anh ta ngước mắt lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt mới lóe lên của Trần Thần, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt như đang suy nghĩ của Liễu Hạc.
"Ha, có lẽ bọn họ cũng đã biết rồi. Cái tên Trần Thần này chắc chắn biết trước mình. Bảo sao lúc trước lại thay đổi thái độ với Bạch Thu Diệp, đúng là loại gió chiều nào theo chiều ấy. Không được, mình không thể để cậu ta vượt mặt."
Mạc Kiệt đẩy gọng kính, nói với Bạch Thu Diệp: "Lát nữa chúng tôi rửa xương là được, cô không cần làm gì cả."
Bạch Thu Diệp nghĩ thầm, Mạc Kiệt cũng khá ga-lăng đấy chứ.
Nhưng cô không làm cái gì chỉ sợ bọn họ sẽ có ý kiến.
Cô nói: "Vậy tôi đốt đèn."
Trần Thần vội vàng bước lên, lấy cái đèn từ tay cô: "Không không không, đèn cũng không cần cô cầm."
Bạch Thu Diệp đột nhiên hai tay trống không: "Nhưng mà—"
Liễu Hạc nhàn nhạt nói: "Bảo vệ bản thân cho tốt."
Bạch Thu Diệp mờ mịt đứng tại chỗ.
Nhưng độ thuần thục kỹ năng của cô đã lên đến 1580% rồi mà.
Mạc Kiệt cầm dao cạo xương, dùng mũi dao chạm nhẹ vào da xác chết. Giống như cắt một miếng đậu phụ, mũi dao nhanh chóng chìm vào, một ít chất lỏng không rõ rỉ ra từ vết thương.
Bạch Thu Diệp đứng bên cạnh quan sát: "Thật sự không cần tôi giúp sao?"
Mạc Kiệt: "Thật không cần, cô đứng bên cạnh là được rồi. Nếu mệt thì tìm một hòn đá mà ngồi."
Bạch Thu Diệp: "..."
Đột nhiên có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong chốc lát vô cùng nghi ngờ có phải bọn họ bị nhập hay không.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc giống như đang gỡ xương chân gà, dùng dao chẻ củi và cành cây để xử lý xác chết.