Mặc dù Trì Nguyệt không quan tâm, nhưng đám học viên năm hai vẫn tiết chế lại một chút, lặng lẽ liếc mắt nhìn mấy tân sinh dưới tay.
Các tân sinh thấy rõ tình thế liền run rẩy cười trừ: "Hì hì... Xin lỗi, xin lỗi."
"Chuyện trong diễn tập, sao có thể tính ra ngoài chứ?"
"Đàn anh, ăn trái cây không? Ngọt lắm."
"Sai rồi, sai rồi, tôi không cười nữa mà, hu hu."
"Đi thôi." Trì Nguyệt thản nhiên lên tiếng, thuận tay ném chiến lợi phẩm lên thùng vật tư đã gần đầy.
Thấy cô vừa động, Trương Trạch Viên, Trương Đình Thái và Chu Khuê Lâm cũng đồng loạt di chuyển, vây xung quanh.
Chu Khuê Lâm nhìn đống vật tư đầy ắp có chút cảm thán: "Không ngờ, đến khi kết thúc vẫn chưa chuyển đi được."
Cô ấy nói tiếp: "... Vậy có tính là nhiệm vụ thất bại không?"
Trì Nguyệt khựng lại, hơi nghiêng đầu, như đang suy nghĩ.
Trương Đình Thái đặt vũ khí lên xe đẩy bên cạnh nói:
"Đương nhiên không tính! Đâu phải lỗi của chúng ta, là do chỉ huy bị đứt dây. Muốn biết chuyện gì xảy ra, mau ra ngoài xem, là chỉ huy luống cuống quên mất, hay là đội cần tiếp ứng bị tiêu diệt sạch rồi."
Chu Khuê Lâm kinh ngạc, mở to mắt nhìn xung quanh: "Sao cậu còn ở đây? Diễn tập đã kết thúc, cậu không đi tìm nhóm của cậu à, quen ở cùng đội với chúng tôi rồi hả?"
Trì Nguyệt thần sắc hơi hòa hoãn, giả vờ không để ý quay đầu đi, nhìn về phía trước hừ nhẹ.
Trương Trạch Viên cười ngây ngô, đẩy xe đẩy theo chỉ dẫn của quang não.
Dưới ánh bình minh mờ ảo, đám học viên năm hai và tân sinh nhanh chóng giải tán, nhặt nhạnh đồ vật rơi vãi trên mặt đất, đẩy xe đẩy, trông vô cùng náo nhiệt và hài hòa.
Chỉ có một vài khoảnh khắc không ai để ý, một học viên năm hai vẫn còn ấm ức, lén lút tiến đến bên cạnh tân sinh cười lớn nhất, ghé tai nói nhỏ: "Mấy đứa đợi đó."
Tân sinh run rẩy, đầy mặt bi phẫn lườm lại.
Sau khi quang não bỏ lệnh cấm, tốc độ truyền tin tức nhanh như gió.
Trong nhóm chat riêng, trên diễn đàn trường học, xuất hiện vô số bài viết liên quan.
[Tiêu đề 818: Diễn tập thực chiến - tân sinh bí ẩn quét sạch kỷ lục. ]
Chủ thớt: [Ờ thì, có hơi phóng đại một chút, nhưng tôi thật sự rất sốc! Đợt diễn tập đầu tiên của tân sinh năm nay, vậy mà kết thúc hòa nhau, các cậu có tin không? Lúc kết quả vừa được công bố, tôi ở ký túc xá còn nghe thấy tiếng chửi rủa ầm ĩ của mấy huấn luyện viên, ha ha đám đàn em năm hai của mấy người toang rồi. ]
Bên dưới bình luận hóng hớt chi chít:
[Chuyện quái gì vậy? Mấy bạn học năm hai chưa tỉnh ngủ hả? Vậy mà thua cả đám tân sinh mới vào trường, chưa được huấn luyện bài bản. ]
[Tôi xem danh sách rồi, có mấy tân binh xuất sắc của giải đấu liên trường năm ngoái đó hả? Mới mấy tháng mà đã tụt dốc thảm hại vậy rồi?]
[Đáng ghét! Đám năm hai làm tôi mất hết uy nghiêm trước mặt tân sinh rồi, biết không hả?]
[Tôi là học viên năm 5 xin ứng cử, vòng diễn tập tiếp theo để chúng tôi ra tay. ]
[Ủa? Lầu trên năm 5 rồi, không phải đang thực tập luân phiên hả?]...
[Thật xấu hổ, nghe nói mấy tân binh giải đấu nổi tiếng kia đều thua thảm, haiz, năm nay khỏi xem giải đấu luôn cho rồi, tôi sợ bị mệt tim. ]...
[Nói linh tinh! Thua thảm là Tần Ngật mà, cười chết mất, ngày đầu tiên nói đi cướp vật tư, sau đó cậu ta và cả đội mất tích luôn. Đến lúc ra ngoài, chỉ huy còn tưởng mình bị chơi xỏ! Ai dè đội người ta đơn giản là bị loại hết. Biết tin này, chỉ huy định đi gây sự cũng phải cười trừ. ]
[Lầu trên mới nói linh tinh ấy! Một trận diễn tập mà thành ra cái kết cục hòa nhau thế này, chỉ huy gánh nồi to đó!]
[Nói bậy bạ gì vậy, thua thảm rõ ràng là Tạ Liễu Vân bọn họ. ]
[Ủa? Sao nghe không giống với tôi vậy?]
[Lén lút ngoi lên... Lầu trên, có khi nào... cả hai cùng thua không?]
[Má ơi, tân sinh năm nay đỉnh vậy hả? Năm ngoái trong giải đấu liên trường, tôi thấy Tần Ngật, Tạ Liễu Vân bọn họ ghê gớm lắm mà. ]...
[Chửi rủa nhiệt tình, đám này đánh đấm cái kiểu gì vậy? Nghiêm trọng nghi ngờ họ thả cửa cho tân sinh thắng!]
[Lần đầu nghe nói diễn tập với tân sinh mà hòa, biết vậy tôi đi cho rồi. Tôi cảm thấy mình mạnh hơn họ nhiều, ít nhất không bị tân sinh đánh cho hòa nhau. ]
[Ha ha, có người bên tiêu đề kế bên in tên đám năm hai lên cột sỉ nhục rồi kìa. Tôi chỉ muốn nói, làm tốt lắm!]
[Có tiêu đề nào thảo luận thắng thua không? Không phải chê đám năm hai, tôi chỉ muốn biết làm sao mà thành ra hòa được, có hợp lý không vậy?]
[Tân sinh chưa qua huấn luyện, đấu với đám học viên huấn luyện một năm, cuối cùng hòa nhau, đương nhiên là không hợp lý rồi! Hoặc là tân sinh bật hack, hoặc là đám năm hai nên đi phơi nắng. ]...
Sau khi đưa đồ đến kho, Trì Nguyệt tiện đường đi tới nhà ăn.
Ngửi thấy mùi thơm bay qua mũi, cô sung sướng híp mắt, cong thành hình trăng non đáng yêu.
Tuy rằng dùng kim loại có thể lớn nhanh hơn, nhưng không có nhiều nguồn hợp pháp, mà đồ ăn thật sự ngon quá!
Chu Khuê Lâm cười như bà mẹ hiền, ánh mắt dịu dàng nhìn Trì Nguyệt gặm bánh bao lớn, đầu gật gù, mái tóc xù xù dưới ánh đèn mờ ảo, trông giống hamster đáng yêu, muốn véo quá.
Bàn nhỏ bày đầy bát đĩa, trông như phần ăn của cả chục người, nhưng vì vị trí khuất, với lại trường quân đội nhiều người dạ dày lớn, nên cũng không thu hút ánh mắt kỳ lạ nào.
Chu Khuê Lâm đang cười tủm tỉm, bỗng cảm thấy có người đến gần, cô hoàn hồn, bóng dáng cao lớn che khuất tầm nhìn, tiến lại bàn họ.
"Các cậu đều ở đây hết hả?"
Trương Đình Thái bưng khay, liếc nhìn mặt bàn đầy ắp, mắt sáng rỡ: "Ồ! Ăn nhiều vậy."
Hắn nghi ngờ liếc ba người, cuối cùng dừng lại ở Trương Trạch Viên to con.
Nhưng Trương Đình Thái không nghĩ nhiều, hắn đặt khay xuống, ngồi vào chỗ trống duy nhất.
Diễn tập đã kết thúc, giờ đây Chu Khuê Lâm cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, cô ấy khó chịu nhúc nhích, nhìn người bên cạnh nói: "Cậu đến đây làm gì?"
Người vừa giao vật tư xong đã biến mất, Chu Khuê Lâm còn tưởng cậu ta đi tìm bạn bè, ai dè đi một vòng lại quay về.
Thật xui xẻo!
Trương Đình Thái như không nhận ra sự bất mãn và kháng cự của Chu Khuê Lâm, hắn cắn miếng bánh bao nóng hổi: "Tám chuyện với các cậu đó mà!"
Trương Đình Thái húp cháo: "Ăn cơm một mình chán lắm."
"Các cậu đều là học sinh đặc tuyển đúng không? Chắc chưa hiểu rõ về trường lắm, có gì muốn biết thì hỏi tôi."
Hắn vỗ ngực nói: "Tôi từ lâu đã có chí vào Đại học tổng hợp Liên Bang rồi, luôn lén lút xem trên diễn đàn này nọ, các chuyện bát quái tôi đều biết đó."
Chu Khuê Lâm chú ý thấy hai người đối diện đang sáng mắt bỗng ỉu xìu, nhưng rồi cũng tò mò, nên không bài xích nữa: "Cậu biết gì?"
"Tôi biết... cái gì nhỉ?"
Trương Đình Thái ngẩng đầu khỏi món ngon, chớp mắt, đang nghĩ nên bắt đầu từ chủ đề gì, thì khoé mắt hắn chợt liếc thấy hai nam sinh khí chất văn nhã, hơi kiêu ngạo bước vào cửa nhà ăn.
Người xung quanh đều tránh đường, phần lớn học sinh đều tò mò nhìn họ, như có đèn chiếu sáng vô hình rọi vào hai nam sinh đó, chói mắt và thu hút.
Hắn lập tức ngây người, hất cằm: "Nhìn bên kia kìa."