Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con
Miêu Tình Thạch17-07-2025 08:37:51
Chúc Bạch Thược ngẩng đầu, thấy Cao Dương đang im lặng cúi đầu nhìn mình, mặt nàng đỏ lựng tới mang thai. Nàng cắn bờ môi mọng, thốt ra một câu nhỏ như muỗi kêu,"Bệ hạ... con vừa mới ngủ..."
Ánh mắt của Cao Dương dịu dàng và nóng rực không tả xiết, hắn nghiêng đầu tới gần vai Chúc Bạch Thược ngửi ngửi vài cái, ngửi được mùi sữa thơm nhàn nhạt, hắn khàn khàn nói,"Thược Nhi, nay cùng tắm dưới tuyết rơi, cũng coi như đời này được răng long đầu bạc... là ý gì?"
Chúc Bạch Thược chỉ cảm thấy "bùm" một cái, người nàng như bốc cháy.
"Bệ hạ đừng nói, ta không có."
Nàng vươn tay che miệng Cao Dương, hai má đỏ như sắp nhỏ máu, như nhụy hoa đào tươi mơn mởn, đôi mắt trong veo đong đầy sương mù, long lang trong suốt như phản chiếu ánh sáng.
Trái tim trong lồng ngực Cao Dương đập hẫng đi, hắn cười khẽ rồi cầm lấy bàn tay Chúc Bạch Thược đang che miệng mình, khẽ hôn một cái.
"Được, được, Thược Nhi không nói, là trẫm nói..."
"Nay cùng tắm dưới tuyết rơi, cũng coi như đời này được răng long đầu bạc."
Lòng Chúc Bạch Thược sợ hãi, nàng túm chặt áo Cao Dương, tim đập thình thịch như nổi trống. Nàng ngơ ngác đối mặt với Cao Dương, sau đó đôi mắt bị vẻ say đắm bao phủ, chủ động dâng bờ môi đỏ lên.
Ánh mắt của Cao Dương nóng rực như dung nham, hắn khẽ nuốt nước bọt, ôm lấy nàng theo ý định trong lòng, xoay người đi tới gần giường.
Eo nhỏ cong cong, đưa tình xuân nồng đậm, môi anh đào hé mở, nhịp thở dồn dập hổn hển . ...
Mặt trời lặn đằng tây, lại mọc ở đằng đông.
Chỉ thoáng chốc mà đã đến tiệc một trăm ngày của ba đứa bé, cũng là đại điển phong hậu chính thức của Chúc Bạch Thược.
Hỉ Nhi hầu hạ Chúc Bạch Thược mặc cát phục phượng hoàng đỏ sẫm, lại đội mũ phượng có hồng ngọc, châu báu rủ xuống, chải kiểu tóc vân quỳnh nguyệt. Nhờ sụ xoa dịu mấy hôm nay của Cao Dương, dung mạo của nàng càng rạng rỡ, toát ra vẻ quyến rũ, hấp dẫn.
Nàng như khiến cả căn phòng phát sáng, xinh đẹp động lòng người, không khác gì tiên nữ giáng trần làm cho người ta lóa mắt.
"Nương nương quá xinh đẹp!"
Hỉ Nhi mỉm cười si mê, bây giờ ngày nào nàng ta cũng chăm sóc cho tiểu thư, tiểu hoàng tử và tiểu Công chúa, khỏi phải nói là nàng ta thỏa mãn đến mức nào.
Đại điển phong hậu được tổ chức hết sức long trọng, khi Chúc Bạch Thược, Cao Dương và Thái hậu lần lượt bế ba đứa bé lên đài cao, ai nấy đều kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ biết là hoàng đế sẽ không đùa giỡn bằng chuyện hoàng hậu sinh ba đứa bé nhưng trước đó bọn họ chưa từng chứng kiến nên không tin mấy, bây giờ đã thấy rồi, ai cũng thấy lòng rung động không tả nổi.
Chúc Bạch Thược đưa con cho cung nữ bế, nàng được Cao Dương nắm tay thực hiện nghi thức sắc phong, ngồi lên ghế hoàng hậu. Chúc Bạch Thược ngồi ngay ngắn, thấy được trong sốc các triều thần, tầm mắt của bọn họ giao nhau trong chốc lát.
Chúc Bạch Thược nhìn sang chỗ khác, lòng thầm hỏi hệ thống,"Tên cặn bã đó bị sao thế? Sao lại nhìn ta với vẻ thâm tình như biển thế kia, nhìn buồn nôn quá."
Hệ thống: [Chắc là sau khi kết hôn hắn ta sống không tốt nên nhớ lại những điều tốt đẹp của nguyên chủ ấy mà. ]
Đúng là Lý Thắng Gia sống không yên, ngày nào hắn ta cũng khó xử khi bị kẹt giữa Công chúa Vân Châu và mẹ. Một bên là người trong lòng hắn ta luôn yêu thương, một bên là mẹ già ngậm đắng nuốt cay sinh ra hắn ta, hắn ta không bỏ được ai cả, thế nên sống không yên ổn gì mấy.
Bấy giờ hắn ta lại nhớ đến Chúc Bạch Thược, nàng luôn quan tâm một lòng một dạ với hắn ta, chắc chắn sẽ không làm mình khó xử.
Có lẽ lúc trước hắn ta nên nghe lời mẹ nói, để Chúc Bạch Thược làm bình thê hoặc là làm thiếp, thế thì đã có người lo lắng chuyện kinh tế trong hà. Chúc Bạch Thược yêu thương mình đến thế, sẽ sắp xếp tốt mọi sự vụ trong nhà.
Hơn nữa, Chúc Bạch Thược gả cho mình, chẳng phải là bọn họ có gia sản bạc triệu của nhà họ Chúc sao? Đâu cần phải rầu lo vì chút vấn đề tiền bạc...