Tác giả: Tây Tích
Văn án 1: Lâm Uyển Ương nhận chức chưởng môn của một môn phái lụi bại, được tặng kèm hai đồ đệ. Đại đồ đệ là mỹ thiếu niên bước ra từ tranh sơn dầu, tiểu đồ đệ là shota* đáng yêu mỗi bữa phải ăn mười lăm ký (xạo đó). Cách vách có hàng xóm siêu giàu. Cuộc sống ở thành phố lớn áp lực nặng nề, hiện giờ cửa vào làm hòa thượng là phải có bằng cấp nghiên cứu sinh, giỏi ngoại ngữ, trình độ nghiệp vụ cao. Lâm Uyển Ương làm người thừa kế sót lại của tư tưởng phong kiến, truyền thống cặn bã trong mắt mọi người đã tìm được nghề thích hợp với mình nhất: Làm thần côn! Văn án 2: Đạo quan trên núi Nam lạnh lẽo ít hương khói không biết từ khi nào bỗng nườm nượp khách hành hương. Đạo diễn: Được đại sư chỉ điểm tôi mới thuận lợi quay phim, công của đại sư siêu lớn! Cư dân mạng: Hiệu ứng kinh dị này giống thật ghê, tổ chế tác hiệu ứng . . . Đạo sĩ quan núi Nam? Bầy quỷ nô lệ: Cả đêm không ngủ làm ơn tôn trọng thành quả lao động xin cảm ơn! Mấy người mới là hiệu ứng, cả nhà mấy người đều là hiệu ứng! Ăn nói lung tung coi chừng ta lần theo internet đến tìm ngươi nhé! Anh hùng bàn phím: Nhắc nhở của người từng trải, nói xấu đạo quan sẽ bị rớt ví tiền, bị chia tay người yêu, mỗi đêm không ngủ ngon! Chuồn thôi! (*) Shota là gọi bé trai, như loli là gọi bé gái. (*) Trong truyện khi nhân vật đối thoại, người – người xưng hô như bình thường, người – quỷ/thần/ma xưng hô: ta-ngươi. Nói ngắn gọn là vì các bên đó không phải con người, xưng hô sẽ không dựa theo tuổi, mối quan hệ xã hội như loài người.