Chương 1300 - Thu Phục

Đại Chúa Tể

Thiên Tầm Thổ Đậu 06-03-2023 12:34:14

Vù vù! Trong thuỷ tinh phù đồ tháp, một luồng hoàng phong không ngừng gào thét, mà mỗi khi hoàng phong đập trên vách tháp thì linh văn sáng ngời trên tháp lại ảm đạm đi, hiển nhiên là do bị hóa linh phong phân giải. Ông! Bất quá, trong lúc hóa linh phong tàn phá tứ tung thì bất chợt, bên trong phù đồ tháp bộc phát raảnh sáng vạn trượng, từngđạo linh lực thuỷ tinh ào ạt tràn lên lên giống như tơ nhện, lao tới quấn quanh hóa linh phong. Xuy xuy! Hai thứ tiếp xúc, trong nháy mắt có linh quang bộc phát, hóa linh phong như có linh trí, cô gắng giãy giụa thoát khỏi linh lực thuỷ tinh. Bởi vì nó dường như nhận ra được, trong loại linh lực thuỷ tinh này có ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt, làm nó không thể nào hóa giải dễ dàng như các loại linh lực bình thường khác được. Bị hóa linh phong chống trả giãy giụa, linh lực thuỷ tinh như lũ cuộn trào lên lại bị rớt ra không ngừng, hiển nhiên muốn trói nó lại cũng không hề dễ dàng. "Quả nhiên có chút phiền toái!" Ánh mắt của Mục Trần cũng chợt loé lên, bắt quá hắn cũng không vội vã chút nào, dù sao luồng hóa linhphong này cũng đã bị cô lập, không thể nào chông trả mãi được, còn hắn thì lại có linh lực mênh mông hùng hậu, cho dù bị phân giải một chút cũng không thể nào để cho luồng hoá linh phong này trốn thoát được. Nghĩ như vậy trong lòng, lúc này Muc Trần không vội vảng, bắt đầu thúc giục linh lực thuỷ tinh cuộn cuộn không ngừng quân quanh hóa linh phong. Tuy phân lớn linh lực sẽ bị hóa linh phong phản giải, nhưng vẫn sẽ có một vài tia linh lực thuỷ tinh lặng lẽ bám lên hóa linh phong. Cứ như thế qua một khoảng thời gian ngắn, hóa linh phong vốn linh động lại bắt đầu chậm dần xuông, bởi vì màu vàng của nó bát đâu sáng dần lên. Hóa linh phong mặc dù kỳ lạ, nhưng cũng chỉ có chút bản năng, cũng không thật sự có linh trí, nên khi đối mặt với sự dây dưa của Mục Trần, nó cũng không thể nào trốn thoát được. Tới cuối cũng, chỉ thấy trong phù đồ tháp có một quả cầu ánh sáng chừng trăm trượng đang trôi lơ lửng, trong quả cầu mơ hồ có thể thấy hóa linh phong gào thét, bất quả mỗi khi chạm vào quả cầu thì lại bị một loại sức mạnh kỳ lạ bắn ngược về, lực phân giải của nó cũng chẳng còn bao nhiêu tác dụng. "Bị vây lại rồi sao?" Cảm ứng động tĩnh trong phu đồ tháp, trong lòng Muc Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên kết ấn, chỉ thấy không gian bên cạnh chợt dao động, bạch bào Mục Trần thoáng hiện ra. Bạch bào Mục Trần vừa xuất hiện, bản tay hướng thẳng đến phù đồ tháp, lập tức rót toàn bộ linh lực trong cơ thể vào trong đó. Lại được bạch bào Mục Trần tiếp sức, trong phù đồ tháp, quả cầu ánh sáng to trăm trượng kia bát đầu thu nhỏ lại nhanh chóng, ngược lại, lực phong ấn vỏn tràn ngập bên trong đó cũng càng ngày càng mạnh. Qua mấy chục giây sau, qủa cầu ánh sáng to trăm trượng đã thu nhỏ lạo cỡ bằng đầu người, mà lực phong ấn cũng làm hóa linh phong vốn bạo ngược cũng dần yên tĩnh lại. "Thành công!" Mục Trần mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, lần này hắn to gan thí nghiệm vậy mà lại thành công thật! "Đã thành công sao?" Nhìn ánh mắt vui mừng của Mục Trần, ba người Lạc Ly, Linh Khê, Long Tượng không nhịn được hỏi. Trên khuôn mặt tuấn dật của Mục Trận tràn đầy nụ cười, chợt bàn tay hắận nắm chặt, chỉ thấy quả cầu to bằng đầu người hiện ra trong tay hắn, bên ngoài quả cầu hiện lên đầy hoa văn huyên ảo, phát ra lực phong ấn mạnh mẽ. Bọn Lạc Ly tò mò xem thử, ánh mắt xuyên thấu qua quả cầu, có thể thấy trong đó hoá linh phong đã yên tĩnh lại, hoá linh phong có lực phân giải, vốn chẳng kiêng kỵ linh lực chút nào, thì giờ lại không có cách nào đột phá nỗi tầng phong ấn kia. "Mặc dù tốn chút công sức, nhưng may mắn là đã thành công. Bất quá, hoá linh phong liên tục phân giải lực phong ấn của ta, ta luôn luôn phải giữ vững cường độ phong ấn, nếu không chỉ một lát thì có thể bị nó phá vỡ." "Cũng may việc này cũng không tiêu hao nhiều,không phải gánh nặng đôi với ta". Mục Trần nhìn chằm chằm vào quang cầu, có vẻ yêu thích không rời, nói. Linh Khê chậc chậc cảm thán, hiển nhiên là nàng không nghĩ tới việc Mục Trần có thể thu phục loại hoá linh phong chỉ nghe tên đã làm tất cả các cường giả sợ vỡ mật này. Cho dù Mục Trần cũng chỉ phong ấn một phần hoá linh phong, nhưng nếu trong lúc cũng người đối chiến, đột nhiên thả hoá linh phong ra ngoài thì cho dù là đại viên mãn địa chí tôn chỉ sợ cũng chật vật không chịu nỗi. thậm chỉ sơ xẩy một chút thì bỏ mạng cũng là việc bình thường. Thứ này tuyệt đối là một món đại sát khí. "Thiếu chủ có đạo hóa linh phong này, nếu gặp lại Cố Sư Hoàng thì hắn chỉ có con đường chét". Long Tượng cũng thở dài nói." "Cố Sư Hoàng cũng không có tư cách để ta phải dùng đến hoá linh phong này". Mục Trần khẽ mỉm cười, theo việc tu vi của hắn đã bước vào cao cấp tông sư, cho dù không dựa vào tu vi linh lực đi nữa thì khi chiến đấu hắn cũng đủ làm cho Cô Sư Hoàng ăn không hết hành, còn về hoá linh phong, hiển nhiên lão già kia còn chưa đủ tư cách để hắn sử dụng. "Ngươi lại bắt đầu khoác lác rồi". Linh Khê tức giận nhin Mục Trần một cái, sẵng giọng nói. Lạc Ly che miệng cười khẽ, trong mắt đầy vẻ hài hước, mặc dù biết Mục Trần có đủ tự tin mới nói thế, nhưng có thể để Linh Khê tỷ khiến hắn bớt khi thế một chút cũng là chuyện tốt. Mục Trần chỉ có thể lúng túng nhún vai. "Thiếu Chủ, hoá linh phong lợi hại như thế, sao không thu thêm một ít? " Long tượng bên cạnh hỏi, lúc trước hắn bị hoá linh phong cho nếm đau khổ, cho nên được món "hàng nóng" này khủng bổ cỡ nào, bây giờ nếu Mục Trần có năng lực thu, thật ra có thể tận dụng cơ hội lấy nhiều một ít. Mục Trần nghe vậy thì lắc đầu nói:" Với thực lực của ta hiện giờ, nếu cố gắng lấy thêm hoá linh phong thì sẽ chỉ tạo thành gánh nặng với bản thân. như Vậy Sức chiến đấu sẽ hao tổn. Như vậy là được không bằng mất. Hắn không phải là không muốn lấy thêm hoá linh phong, mà là không thể làm được, dù sao với cấp bậc phong ấn lực của hắn thì hiện giờ cũng không thê hoàn toàn khắc chế lực phân giải của hoá linh phong, chẳng qua là hoá linh phong muốn phân giải linh lực của hắn thì càng khó hơn mà thôi. Nếu hắn thật sự lấy quả nhiều hoá linh phong, sợ rằng lúc đó thánh phù đồ tháp cũng không cách nào trên áp, khi ấy lại là tai hoạ ngập đầu. Long Tượng nghe vậy, cũng có chút xấu hồ, không dám nói nữa. "Hoá Linh Phong đã yếu đi rồi" Khi hắn đang nói chuyện, Lạc Ly đột nhiên vui mừng nói, vì nàng thấy hoá linh phong ngoài sơn động đã bắt đầu từ từ yên tĩnh lại. Bọn Mục Trần thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhóm. "Chuẩn bị đi tiếp!" Mục Trần nói một tiếng, sau đó thu quả cầu hoá linh phong vào trong phù đồ tháp. Bộn người sửa sang lại, quả nhiên thấỵ mấy phút sau, hoá linh phong vốn bạo ngược đã bắt đầu suy yếu, cuối cùng dần dần tiêu tán giữa thiên địa. "Đi!" Hoá linh phong tiêu tán, bọn Mục Trần còn không kịp cảm thán sự kỳ diệu của thiên địa thì đã lập tức hành động, quát khẽ một tiêng, hoá thành bốn quang ảnh bắn ra. Phía trước bọn hắn, con bướm màu bích lục lại một lần nữa vỗ cánh dẫn đường. Vì sự cố hoá linh phong lúc trước, nên bọn Mục Trần càng cẩn thận hơn, một khi gió thổi cỏ lay một cái thì lập tức đáp xuống mặt đát, tìm chỗ ẩn thân. Cũng may, dường như trận hóa linh phong lúc trước cũng quét sạch luôn toàn bộ vận xui của bọn họ, cho nên khoảng thời gian kê tiếp, hành trình vô cùng thuận lợi. Trên đường đi, thỉnh thoảng bọn họ cũng gặp một hai đội ngũ, nhưng hai bên cũng không có trao đổi chút nào, ngược lại đề phòng lẫn nhau, cuối cùng mỗi bên đều nhanh chóng cách xa, tránh việc phát sinh chiến đấu. Lúc hành trình của bọn Mục Trần kéo dài chừng nửa ngày thì bọn họ rốt cục nhận ra con bướm bích lục phía trước bát đầu phát ra ánh sáng mạnh mẽ. Điều này làm trong lòng họ khẽ rung lên, cái này có nghĩa là khoảng cách của bọn họ tới chõ nhóm Ôn Thanh Tuyên đã càng lúc càng gần. Vù! Bốn người lướt qua một ngọn núi lẻ loi, liền thấy phía trước xuất hiện một dãy núi trùng điệp cao gần vạn trượng, chỉ là mỗii ngọn núi đều sắc bén như dao, tán ra khi tức sắc bén làm người sợ hãi. Ông! Cùng lúc đó, con bướm bích lục đột nhiên rung lên, tiêu tán thành đốm sáng đầy trời. Tìm được rồi!" Khuôn mặt Lạc Ly vui mừng, nhìn về phia tây bắc, khi con bướm bích lục tiêu tán, những đốm sáng kia bay về hướng tây bắc, hiển nhiên bọn Ôn Thanh Tuyền đang ở đó. Bốn người lướt qua dãy núi trùng điệp sau đó liền thấy ở trong một sơn cốc xa xa, quả nhiên đội Ôn Thanh Tuyền đang ở trong đó. "Từ từ đã!" Nhưng khi Lạc Ly đang định tụ hợp cùng Ôn Thanh Tuyền, Mục Trần chợt ra tay cản lại, linh quang trong mắt hắn ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào trong sơn cốc. "Dường như bọn họ đang gặp phiền toái" Lạc Ly hơi ngưng mắt lại, quả nhiên phát hiện, phía trước đội ngũ của Ôn Thanh Tuyền lại có một đội ngũ khác. Hơn nữa, nhờ địa hình, bọn họ còn nhận ra, phía sau đội ngũ Ôn Thanh Tuyền cũng có vài dao động linh lực ẩn hiện, hai đội ngũ này tạo thành thế gọng kìm, vây đội của Ôn Thanh Tuyền trong toà sơn cốc này. Hiển nhiên, không biết vì sao, bọn Ôn Thanh Tuyền lại bị người theo dõi.