Chỉ trong chốc lát, kiếm linh đã trở nên ngoan ngoãn.
Hồ ly lắc mình một cái, hóa thành một mỹ nam.
Hắn vươn tay nhấc thanh đoản kiếm lên, quan sát thật kỹ.
Chuôi kiếm được chạm khắc hoa văn hình rồng sống động như thật. Dù đã trải qua mấy nghìn năm, thân kiếm phủ đầy vết gỉ, nhưng lưỡi kiếm vẫn sắc bén vô cùng.
"Triêu Triêu, hay là để ta giữ giúp cô đi. Thứ này có khí trường rất mạnh, ta rất thích."
Dường như lúc này, thanh đoản kiếm mới nhận ra trong phòng còn có một linh vật khác.
Ngay khi nhìn thấy Bạch Dạ Hi, nó lập tức cảm nhận được một áp lực kinh khủng đè nặng lên thân, như thể bị vật nặng nghìn cân đè xuống.
Đó là thần uy chỉ thuộc về bậc thần linh, lập tức đè bẹp nó xuống tận bụi trần.
Thân kiếm bắt đầu run rẩy, lớp gỉ sét trên bề mặt dần bong ra, lộ ra hình dáng nguyên bản của thanh đoản kiếm đồng.
Chuôi kiếm chạm khắc rồng sống động như thật, thân kiếm sáng bóng, lưỡi kiếm sắc bén, dường như có thể cắt sắt như cắt bùn.
Cẩm Triêu Triêu liền đồng ý ngay: "Vậy ngươi cứ cầm đi!"
Thanh đoản kiếm run lẩy bẩy, để mặc cho Bạch Dạ Hi nắm chặt trong tay.
Bà nội nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của kiếm linh liền bật cười: "Chỉ có vậy mà còn dám giở trò... Ôi chán quá, ta về ngủ đây!"
Kiếm linh co rúm lại, đầy sợ hãi.
Nó chợt nhận ra, trong căn phòng này, không có ai mà nó có thể chọc vào được.
Nó hối hận rồi, nó muốn quay về viện bảo tàng!
-
Sáng hôm sau, Cẩm Triêu Triêu cùng Phó Đình Uyên ra ngoài.
Hai người vừa đi đến xe, Cẩm Triêu Triêu bỗng nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu định nói.
Kết quả, cô chưa kịp lên tiếng đã đập đầu thẳng vào lồng ngực của Phó Đình Uyên.
Cánh mũi đau nhói, hai dòng máu mũi lập tức chảy ra.
Phó Đình Uyên chưa bao giờ gặp phải tình huống này, sau vài giây luống cuống, anh lập tức lấy khăn tay ra bịt mũi cho cô: "Cô có sao không?"
Cẩm Triêu Triêu vịn vào xe, cúi người, nhấc khăn ra để máu mũi chảy xuống.
Cô đau đến mức khóe mắt ngấn nước.
Lồng ngực của Phó Đình Uyên cứng chẳng khác gì đá tảng!
May mà máu mũi ngừng chảy rất nhanh.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Cẩm Triêu Triêu không vội ra ngoài mà quay về phòng, đứng trước bức họa của bà nội để tính toán một phen.
Mười phút sau, hàng lông mày của cô nhíu chặt lại.
"Hôm nay không thích hợp ra ngoài, e rằng có điềm báo đổ máu. Hơn nữa, tai họa này còn liên quan đến Phó Đình Uyên."
Bà nội từ trong tranh bay ra, giọng điệu thâm trầm: "Nếu đã tính ra, vậy thì khi ra ngoài nhớ cẩn thận là được. Người ta thường nói, phúc họa khó lường, họa phúc đi liền, những gì nên đến thì vẫn phải đến. Cứ cẩn thận hành sự là được."
Cẩm Triêu Triêu quyết định đổi sang một bộ đồ khác rồi mới ra ngoài.
Cô chọn một bộ sườn xám trắng thêu hoa hải đường, trên cổ đeo một chiếc khóa trường mệnh nạm vàng ngọc, mái tóc dài được vấn lên đơn giản bằng một chiếc trâm bạc xanh.
Khi cô xuất hiện trở lại trước mặt Phó Đình Uyên, ngay lập tức, cô từ một mỹ nữ gợi cảm, xinh đẹp kiêu sa, biến thành một tiểu thư khuê các dịu dàng, đoan trang.
Phó Đình Uyên chăm chú nhìn trang sức trên người cô, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
"Chiếc khóa trường mệnh và trâm cài của cô đẹp quá!" Anh không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng.
Cẩm Triêu Triêu vươn tay, cười tủm tỉm: "Vậy Phó tiên sinh đỡ tôi một chút, kẻo lát nữa lại đập mũi lần nữa."
Phó Đình Uyên bất giác vươn tay, đỡ cô lên xe.
Chờ đến khi cô ngồi vững, anh mới chợt nhận ra.
Sao anh lại có cảm giác mình giống như người hầu của cô vậy?
Hơn nữa, cảm giác này lại không hề gượng ép.
Thậm chí, anh còn không thấy khó chịu chút nào.
Thật sự khó tin.
Đây là địa bàn của anh, là nhà của anh, vậy mà cô lại giống như một nữ vương cao cao tại thượng, còn anh thì bị cô sai bảo.
"Cẩm Triêu Triêu..." Phó Đình Uyên nhìn cô, khẽ cất lời.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy đầy vẻ ngây thơ. Ánh nắng sớm mai chiếu rọi lên đôi má hồng hào của cô, khiến cô trông tựa như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, đẹp đến nao lòng.
Cẩm Triêu Triêu nghi hoặc: "Sao vậy?"
Lời muốn nói trong lòng Phó Đình Uyên bỗng nhiên nghẹn lại: "Không có gì, đi thôi. Muộn quá sẽ kẹt xe đấy."
Nếu bạn bè của anh mà nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn họ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Kẻ lạnh lùng, xa cách, khó gần, nổi danh vô tình như anh, từ bao giờ lại trở nên nhẫn nhịn, dịu dàng như vậy?
-
Quán cà phê dưới tòa nhà tập đoàn Phó thị.
Phó Đình Uyên đưa Cẩm Triêu Triêu đến cửa, dặn dò: "Cô cứ vào đi, Trần tiên sinh đang đợi trong đó."
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Cẩm Triêu Triêu đi đến chỗ hẹn với Trần Kiến Khoa.
Vì còn sớm, quán cà phê khá vắng khách.
Trần Kiến Khoa chọn vị trí trung tâm với tầm nhìn tốt nhất.
Khi Cẩm Triêu Triêu đến gần, cô mới nhận ra đây là một người đàn ông trung niên, mái tóc đen đã lấm tấm vài sợi bạc.
Thấy cô, Trần Kiến Khoa thoáng sửng sốt, sau đó mới nói: "Không ngờ Cẩm tiểu thư không chỉ trẻ tuổi mà còn tài năng như vậy. Hôm nay được gặp cô là vinh hạnh của tôi."
Cẩm Triêu Triêu mỉm cười đáp: "Ngài quá lời rồi. Không biết Trần tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Kiến Khoa cũng không vòng vo, nói thẳng: "Là thế này, tôi đang tiếp quản một dự án phục dựng kiến trúc cổ. Nhiều chi tiết chạm khắc gỗ khiến tôi và các nghệ nhân không tìm ra đầu mối. Hôm qua xem thiết kế của cô, tôi cảm thấy cô có hiểu biết về kiến trúc cổ nên muốn hỏi ý kiến cô một chút."
Trần Kiến Khoa hiện là bậc thầy kiến trúc hàng đầu trong nước.
Ông nghiên cứu sâu rộng về kiến trúc cổ kim Đông Tây, nhiều phim trường và tòa nhà nổi tiếng đều là tác phẩm của ông.
Có thể nói, ông chính là một bậc thầy trong giới thiết kế kiến trúc.
Nhìn thấy thái độ chân thành và khiêm tốn của ông, Cẩm Triêu Triêu cũng tỏ ra rất khách sáo: "Tôi không có nhiều kiến thức về kiến trúc, chỉ là đã đọc qua một số sách cổ và có chút hiểu biết về các di tích lịch sử. Nếu Trần tiên sinh quan tâm đến những điều tôi đã đọc, tôi có thể cho ông mượn sách."
Trần Kiến Khoa sững sờ, không biết phải nói gì trong giây lát: "Trong tay cô có những cuốn sách cổ về kiến trúc sao?"
Cẩm Triêu Triêu mỉm cười duyên dáng: "Tất nhiên rồi. Thư các gia tộc tôi đã có lịch sử hơn nghìn năm, chứa rất nhiều sách quý về dệt may, thêu thùa, kỹ thuật nung gốm sứ, điêu khắc gỗ, thực đơn các triều đại, ..."
Trần Kiến Khoa lập tức chắp tay cúi người, kính cẩn nói: "Cẩm tiểu thư, xin hãy cho tôi mượn những cuốn sách về kiến trúc cổ!"
Cẩm Triêu Triêu quan sát ông. Người ta thường nói, trong ngũ quan, quan trọng nhất là đôi mắt.
Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, mắt của Trần Kiến Khoa đen láy, sáng như điểm mực, chứng tỏ ông là người có tài.
"Tôi có thể cho ông mượn, nhưng có một điều kiện." Cẩm Triêu Triêu nói
Trần Kiến Khoa vui mừng khôn xiết. Chỉ cần có thể mượn được những cuốn sách quý giá ấy, điều kiện gì ông cũng sẵn sàng chấp nhận.
"Mỗi lần chỉ được mượn một cuốn, và phải trả lại nguyên vẹn."
Thư các của Huyền Môn là di sản gia tộc, mỗi cuốn sách đều là bản duy nhất. Mất một cuốn, hư hỏng một cuốn đều là tổn thất vô cùng lớn.
Trần Kiến Khoa vui vẻ gật đầu liên tục: "Tôi chắc chắn sẽ làm được!"
Cẩm Triêu Triêu gật đầu: "Vậy ngày mai ông đến nhà họ Phó lấy sách nhé."
Trần Kiến Khoa kích động đến đỏ bừng cả mặt.
Vị Phó phu nhân này cũng tốt bụng quá rồi!
Không chỉ xinh đẹp như tiên nữ mà còn hào sảng, thẳng thắn.
Ông mượn sách của cô, vậy mà cô không yêu cầu bất kỳ điều kiện gì, chỉ dặn dò phải bảo vệ sách cẩn thận.
Cẩm Triêu Triêu cũng không ngờ, chỉ cho Trần Kiến Khoa mượn mấy cuốn sách mà sau này ông lại tạo nên một huyền thoại về kiến trúc Trung Hoa.