Nhà họ Hứa.
"Cạch." Hứa Du Du nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa khe khẽ ngân nga một khúc nhạc vừa định bước lên lầu, thì bỗng thấy mẹ cô đang ngồi bất động trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào cô.
Hứa Du Du giật thót tim: "Mẹ về sớm thế ạ?"
Mẹ Hứa nhíu chặt mày, ánh mắt ẩn nhẫn cơn giận, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở, trang điểm chỉnh tề không chút sơ sót: "Hôm nay con đi đâu?"
Hứa Du Du hơi khựng lại, sau đó đáp: "Hôm nay Trình Bội rủ con ra ngoài ăn một bữa."
Mẹ Hứa đột ngột đứng bật dậy: "Gần đây ngày nào con cũng chạy ra ngoài, ngày mai cũng tính đi nữa à?"
"Vâng, ngày mai ông Dư mời con tới studio mới của ông ấy, tiện thể bàn chuyện công việc."
Mày mẹ Hứa nhíu chặt hơn nữa: "Ở căn cứ còn chưa gây đủ loạn à? Giờ lại định tới cái phòng tư vấn gì đấy dành cho người nhiễm? Con điên rồi sao?"
Sắc mặt Hứa Du Du cũng khó coi không kém: "Mẹ, con học chuyên ngành Tâm lý học, người nhiễm cũng là con người, con không cảm thấy có gì khác biệt với công việc bình thường cả."
Mẹ Hứa bị chọc tức đến nỗi suýt nghẹn thở, trong đầu không ngừng nghĩ tới tin nhắn vừa nhận được cách đây nửa tiếng. .
[Kỹ sư Từ: Bộ trưởng Hứa, hôm nay tôi giúp đồng nghiệp ghi dữ liệu hệ thống thì phát hiện người nhận Bách Trạch là Hứa Du Du. ]
[Doãn Ngôn: Gì cơ? Bách Trạch đã được nhận ra rồi à?]
[Kỹ sư Từ: Đúng vậy, đã được tiếp nhận từ hai ngày trước. ]
Kèm theo đó là bản scan đơn xin tiếp nhận.
Mẹ Hứa lập tức bốc hỏa, vội xách túi lao ngay về nhà. .
Hứa Du Du nhìn gương mặt nghiêm nghị của mẹ mình, lần đầu tiên cảm thấy xa lạ đến vậy. Cô có thể hiểu nỗi sợ hãi và thành kiến của con người với người nhiễm, nhưng rõ ràng vẫn còn những người như Bách Trạch - chưa từng gây hại đến bất cứ ai.
Mẹ Hứa bật cười lạnh, ánh hoàng hôn đỏ rực rọi qua cửa kính sát đất phủ lên thân ảnh bà một lớp màu máu. Bà đứng quay lưng với ánh sáng, màu son tươi rói trên môi càng làm hoàng hôn trông như nhuộm máu: "Chắc con đâu phải chỉ vì người nhiễm đâu nhỉ? Có phải con đã lén đưa Bách Trạch về rồi đúng không?"
Hứa Du Du giật bắn, lùi lại một bước.
Mẹ Hứa chầm chậm tiến về phía cô, ánh sáng kéo dài bóng dáng bà thành một cái bóng dài vô tận.
"Mẹ vốn dĩ không định nói cho con, con chỉ biết dì nhỏ cả nhà chết trong trận bùng phát xác sống hôm đó nhưng con có biết họ chết ở đâu không?"
"Chính là trong cái siêu thị ngầm đó đấy!"
Mẹ Hứa dừng lại, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào. Bà hít sâu một hơi: "Bách Trạch đã lang thang ở đó suốt hai năm, con nói xem, liệu cậu ta có phải là một trong những kẻ ăn xác của họ không? Con từng nghĩ đến cảnh cậu ta nhai máu thịt nội tạng trong bóng tối chưa?"
"Con đã quên lúc dì nhỏ che chở cho con, bao lần giúp con giấu chuyện phạm lỗi rồi à? Nếu Bách Trạch từng xé xác người thân con mà nuốt vào bụng, con vẫn chịu đựng được sao? Con không thấy ghê tởm khi nhìn thấy cậu ta à?"