Chương 405: Có tuyết rồi (6)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 19:55:06

Họ đến Tô đê lúc ba giờ, tới khi từ thuyền về thì đã sắp năm giờ rồi. Hai người đi đến phố Hòa Phương ở quãng trường Ngô Sơn cạnh Tây Hồ. Đây là con phố ẩm thực nổi tiếng nhất ở Hàng Châu, là con phố cổ với nhiều đồ mỹ nghệ và đồ ăn vặt. Hai người ăn một vài món trên con phố ẩm thực này, rồi quay trở về nhà. Sau khi về đến nhà, Tô Bạch ngồi lên ghế sô pha và không ngừng xoa bóp chân. "Đi lâu như vậy, chân em không đau sao?" Tô Bạch hỏi. "Không đau." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không đi bao nhiêu hết!" Nói xong, cô đi tới, giúp Tô Bạch nhấc chân lên, nói: "Trước đây, em đi bộ đến trường còn nhiều hơn so với đi cái này nhiều lắm." Đúng, Tô Bạch quên mất chuyện này. Cô bé này có thể một mình đi bộ từ Khương Tập về Khương thôn mà. "Đừng ấn, dừng chút đi." Tô Bạch ôm cô vào trong lòng và hôn lên miệng cô. "Sao thế?" Khương Hàn Tô hỏi. Cô còn chưa ấn lâu, không cần ngừng mới đúng. "Anh thấy đau lòng." Tô Bạch nhéo nhéo mũi của cô. Khương Hàn Tô cười nói: "Anh đó, cái gì cũng tốt, chỉ là thương em quá nhiều, như vậy không được." "Hết cách rồi, anh nhịn không được." Tô Bạch cười nói. . . . Thời gian như thoi đưa, dù có muốn ngăn cản nó thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Do đó, nếu không ngăn được, vậy bạn cũng chỉ có thể quý trọng từng giây từng phút. Tháng chạp, thời tiết chuyển lạnh, học sinh trong trường học đều mặc áo bông cả rồi. Khương Hàn Tô đứng trong hành lang lớp học và đang không ngừng xoa xoa tay sưởi ấm. Không lâu sau, tiếng chuông tan học trong trường vang lên, cô bắt đầu nhìn mọi người từ phòng học đi ra. Vài phút sau, trên mặt cô hiện lên nụ cười tươi rói. "Em tới lúc nào?" Tô Bạch hỏi. "Vừa tới." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch cầm tay cô, cảm nhận cảm giác lạnh lẽo từ tay cô truyền đến, nói: "Lại gạt anh." "Nói thật, đợi bao lâu rồi?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô không có môn học buổi chiều nên hai người hẹn gặp nhau sau khi tan học, chỉ là cô gái này hiển nhiên lại đến đây sớm chờ hắn. "Nửa, nửa tiếng." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Khương Hàn Tô, em quá đáng lắm rồi đó!" Tô Bạch tức giận nói. "Nếu em đến sớm như vậy, sao không vào lớp đi?" Tô Bạch hỏi. "Em không muốn quấy rầy anh nghe giảng bài." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch tức giận trực tiếp đi xuống lầu. "Đừng giận nữa được không?" Nhìn thấy Tô Bạch đi xuống lầu, Khương Hàn Tô vội vàng đuổi theo. Tô Bạch dừng bước lại, đi tới hành lang lầu hai, hỏi: "Lạnh không?" Trời rất lạnh, trên hành lang không cái gì có thể che chắn, gió lạnh tàn phá như dao, thổi vào người rất đau. "Lạnh." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Vậy em vẫn có thể đứng đó nửa tiếng à?" Tô Bạch hỏi. "Lần sau em sẽ không làm vậy nữa." Khương Hàn Tô mím môi nói. Tô Bạch thở dài, đưa tay ra, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, sau đó dùng sức sưởi ấm. Tay lạnh thế này, hắn rất đau lòng! Ngay cả suy nghĩ tức giận và không thèm quan tâm đến cô, hắn cũng không thể làm được. "Thật sự không làm thế nữa." Khương Hàn Tô lại nói thêm. "Em là vợ anh, có học hay không học, thật sự không quan trọng bằng em." Tô Bạch nói. "Ồ." Khương Hàn Tô nói. "Ồ là có ý gì?" Tô Bạch nhìn cô hỏi. Lần này, Khương Hàn Tô không có nói ồ, chỉ im lặng cúi đầu nhìn mũi chân mình. "Nhìn cái gì? Chân này là của anh." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô lập tức đỏ bừng mặt. Từ trong trường học đi ra, hai người đến một quán gần đó ăn sủi cảo. Trải qua kỳ nghỉ hè năm nay, hai người cũng từ đại học năm hai lên năm ba, khoảng cách đến thời gian kết thúc bốn năm học đại học gần kề, chỉ còn một năm cuối cùng. Bắt đầu từ năm 2012. Tô Bạch trọng sinh đã được năm năm rồi. Thời gian năm năm, tuy mỗi ngày đều trải qua nhiều chuyện thú vị, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Đời người có bao nhiêu lần năm năm, có lẽ chỉ có khoảng mười cái mà thôi. "Anh đang suy nghĩ gì thế?" Sau khi ăn cơm xong, hai người nắm tay, thong thả đi dọc theo con đường nhỏ. Khương Hàn Tô nhìn thấy Tô Bạch đang suy nghĩ gì đó, thế là lên tiếng hỏi. "Anh đang suy nghĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, cô gái xinh đẹp từng học cấp 2 ở trường Dục Hoa khiến cho bao nhiêu người nhung nhớ, bây giờ đã trưởng thành rồi." Tô Bạch cười nói. "Đúng vậy, đã năm năm rồi." Khương Hàn Tô nói. "Và năm năm này, em vẫn luôn ở bên cạnh anh." "Có em ở cùng, năm năm này, không tính là lãng phí." Tô Bạch nói. "Cái này nên trả lời thế nào đây?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu qua, cười hỏi. "Bũi môi và không nói." Tô Bạch cười nói. "Đồ đáng ghét, anh muốn ăn đòn rồi." Khương Hàn Tô giơ quả đấm nhỏ lên đánh Tô Bạch. Tô Bạch cười ha ha, trực tiếp ôm cô lên, sau đó hôn lên mặt cô. "Còn vài ngày nữa là nghỉ rồi, anh dự định kết hôn với em vào tháng chạp. Anh nhờ người tính qua, ngày 26 tháng chạp là ngày hoàng đạo. Hơn nữa, vào thời gian đó, rất nhiều người làm công quay trở về quê. Tổ chức hôn lễ ở quê vào thời gian này, chắc chắn rất náo nhiệt." "Tự anh quyết định là được rồi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Vậy thì quyết định vậy đi." Tô Bạch cười nói. Ngày mai là thứ bảy, thời gian đến kỳ nghỉ đông còn một tuần lễ nữa. Hai người quay trở lại khu chung cư Tây Nguyệt, Tô Bạch đánh răng rửa mặt xong thì ngồi trước máy vi tính chơi Liên Minh Huyền Thoại Trận đấu diễn ra trong chế độ xếp hạng, ngoại trừ Tô Bạch, bốn người còn lại đều là tuyển thủ chiến đội. Lâu rồi không chơi, kỹ năng của Tô Bạch dần dần theo không kịp, nhưng với bốn tuyển thủ chuyên nghiệp chơi cùng, hắn không cần phải lên hạng C. Nhưng với bốn người đứng đầu của server Hàn, tự mình hoàn thành là được. Tô Bạch mới vừa vào trò chơi, Khương Hàn Tô liền từ phòng tắm đi ra. Cô lấy một cái ghế tới ngồi bên cạnh Tô Bạch, lẳng lặng nhìn hắn chơi. Sau khi Tô Bạch và mọi người thành công giết chết đối thủ ở đường dưới thì quay về nhà, Tô Bạch lập tức ôm cô ngồi lên đùi mình. "Tôi tắt mic đây, chị dâu của mọi người đến rồi." Tô Bạch tắt mic trong trò chơi. "Là ván cuối cùng rồi, đánh xong anh nghỉ." Tô Bạch hôn lên khuôn mặt cô một cái, sau đó nói. "Không có việc gì làm, em xem anh chơi." Khương Hàn Tô nói. "Em thì không có việc, nhưng anh có việc." Nhìn người con gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ mới bước ra từ phòng tắm và đang nằm trong lòng mình, Tô Bạch đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô, sau đó nhanh chóng gõ vài chữ với đồng đội có chuyện phải làm, kết thúc trong 20 phút. Bốn tuyển thủ nhìn thấy ông chủ gửi tin nhắn đến thì bắt đầu đánh nghiêm túc hơn hẳn Thế là, chỉ mất mười tám phút đã kết thúc trận đấu. "Ngủ thôi." Tô Bạch tắt máy tính và ôm cô trở về phòng. Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót, chỉ biết ôm lấy vòng eo của hắn. Khó có được một ngày chủ nhật nghỉ ngơi và Tô Bạch thì đang trong thời kỳ sung mãn nhất, làm sao có thể chịu đựng lâu như vậy được. Nếu không phải là vì có mấy đồng đội tuyển thủ đang phát sóng trực tiếp, hắn đã sớm treo máy rồi. Tô Bạch đem Khương Hàn Tô đang nằm trong lồng ngực đặt lên giường, rồi dùng tay cởi đôi dép trên đôi chân trắng như tuyết của cô ra. Nhìn đôi chân ngọc trắng nõn và xinh đẹp trước mắt, Tô Bạch cầm mỗi tay một cái, sau đó chậm rãi chơi đùa. Đôi chân và chủ nhân của đôi chân này, Tô Bạch đều cực kỳ yêu thích. Sau khi thưởng thức đôi chân ngọc trắng mịn tinh tế, Tô Bạch bắt đầu nghiêm túc nếm thử. Thực sự là, gió lạnh thổi ngoài cửa, trong nhà cảnh xuân ấm áp.