Chương 42

Xà Tinh Tại Hào Môn Dưỡng Con Đại Lão

Diêm Cục Đại Long Hà 25-05-2025 05:31:07

Thẩm Nghị Sùng cảm thấy ngực mình nặng trĩu,"Đi, đi ăn cơm với ba." Anh mỗi ngày đối mặt với công việc, các quyết định luôn nhanh chóng và dứt khoát. Nhưng khi đối diện với vấn đề của con trai, anh lại cảm thấy mình như đang chìm trong vũng lầy. Tiếp tục lừa dối con, tối đa cũng chỉ duy trì được hai ba năm. Anh có chút do dự. Nhưng khi vừa nắm tay con trai bước đến đầu cầu thang, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Dư Dao Dao từ phòng ăn vọng ra, cậu nhóc bánh bao bỗng nhảy cẫng lên đầy phấn khích. Giống như một quả đạn pháo nhỏ, cậu nhóc trắng trẻo mũm mĩm nhanh nhẹn chạy thẳng về phía trước. "Mẹ đang ăn cơm rồi, ba mau lên!" Thẩm Nghị Sùng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của con, cuối cùng cũng gật đầu,"Được." Chỉ cần thêm hai năm vô tư lự nữa cho thằng bé. Chỉ cần người phụ nữ này tiếp tục ngoan ngoãn, ví dụ như hôm nay ngoan ngoãn ở đoàn phim, anh cũng không ngại cho cô một khoản tiền lớn nữa. Khi anh xuống đến nơi, cậu nhóc bánh bao đã trèo lên ghế ăn cho trẻ em, cái mông tròn trịa nhấp nhổm, đôi tay nhỏ bé bám lấy mép bàn. Dư Dao Dao mỉm cười dịu dàng đỡ cậu nhóc một tay. Cậu nhóc ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ pha chút ngượng ngùng dành cho mẹ. Như thể chuyện không vui vừa xảy ra chưa từng tồn tại. Đến cả khi cô bảo mẫu gắp cho cậu nhiều rau xanh - loại cậu thường không thích ăn, cậu cũng không giận, cầm nĩa lên và háo hức định đưa vào miệng. "Bảo bối, chúng ta thi xem ai ăn nhanh hơn nhé-" Dư Dao Dao đã không thể chờ thêm, chỉ muốn ăn thịt ngay! Nhìn miếng bò bít tết trên bàn ăn, cô đã nuốt nước miếng không dưới mười lần. Cuối cùng cũng chờ được hai cha con này, cô hận không thể ngay lập tức cắn một miếng thật to và nhờ dì Hứa lấy thêm một miếng bò nữa- Dì Hứa bảo rằng ăn thoải mái! Nhưng khi cô vừa cầm nĩa lên, giọng nói không vui của Thẩm Nghị Sùng đã vang lên. "Ăn cơm thì thi gì tốc độ?" "Ăn nhanh sẽ khó tiêu. Mỗi miếng phải nhai đủ hai mươi lần mới được nuốt." Anh nhìn hành động nhai ba cái đã định nuốt của Dư Dao Dao, không khỏi cau mày. Cô từ sau khi bị ngã đập đầu, hành vi thay đổi rất nhiều so với trước. Trước đây đã không dùng não, giờ không chỉ không dùng não, mà còn hành xử như thể bao năm chưa từng được ăn thịt. "Mẹ ơi, ăn từ từ thôi, nếu không bụng sẽ đau đó." Cậu nhóc bánh bao cũng lo lắng nhìn sang. Dư Dao Dao thở dài, đáp một tiếng,"Được rồi." Con người thật phiền phức. Nhai hai mươi lần, răng không mỏi sao? Thôi, vì dạ dày yếu ớt của cơ thể này, cô cố gắng vậy. Nhưng khi cô nhai kỹ từng miếng, nước sốt và hương vị thơm ngon của thịt bò dường như bùng nổ trong miệng. Nước thịt thơm ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, kích thích đến mức cô không kìm được mà kêu lên một tiếng. Đây là trải nghiệm mà một con rắn chưa từng có! "Ôi trời ơi- Hương vị này... tuyệt hảo quá! Trời ơi, đây là loại bò gì mà ngon thế này?" "Thịt bò này chỉ có trên thiên đường sao?" "Huhu, tôi hạnh phúc quá, muốn khóc luôn-" Cả ngày hôm nay trên phim trường, từng cảnh quay đều khiến cô nhớ lại những lần bị con rắn bên cạnh cướp gà, nhớ mình đã đói khát bao lâu! Giờ đây, vị ngon bất ngờ ùa đến, cảm giác thỏa mãn khi có thịt bò đầy miệng lập tức khiến cô rơi nước mắt. Khổ tận cam lai! Chỉ có những con rắn từng bị hành hạ và đói khát thường xuyên mới biết giây phút được ăn ngon hạnh phúc đến nhường nào! Dư Dao Dao trân trọng từng miếng ăn, nhắm mắt ôm ngực, như thể đang thưởng thức món ăn đáng giá ngàn vàng. Thẩm Nghị Sùng bị tiếng thốt lên của cô làm cho cốc nước trên tay suýt rơi. Anh vốn là người thích sự yên tĩnh, nhà cửa từ trước đến nay không bật nhạc, người hầu cũng nói chuyện khẽ khàng. Trước đây, Dư Dao Dao cũng không dám làm anh tức giận, càng không dám lớn tiếng kêu la ở nhà. Sau này có con trai, tính khí của anh mới dịu lại đôi chút. Nhưng ngay cả cậu nhóc năm tuổi cũng biết phải im lặng khi ăn cơm. Vậy mà Dư Dao Dao lại có thể vừa ăn bò bít tết vừa khóc lóc, rơi cả nước mắt? Thẩm Nghị Sùng xoa xoa mi tâm. Cô không hài lòng với số tiền một tỷ chia tay, lại đang giở trò mới sao?