- Vãn bối Lục Dương, không biết tiền bối là...
Lục Dương khách khí hỏi, dựa theo tuổi tác tính, nhóm Tiểu Dược Vương không chỉ là tiền bối của hắn, còn là tiền bối của tất cả mọi người trong Vấn Đạo Tông.
- Nó là Tam Diệp Tinh Thần Dược, chúng ta đều gọi nó là Tinh Vương.
Một vị Tiểu Dược Vương khác nói, nó là một đóa hoa nhiều màu sắc, cánh hoa đối ứng với năm loại màu sắc ngũ hành, trung tâm đóa hoa chia thành hai màu trắng đen, trong đen có một chút trắng, trong trắng có một chút đen, hiện lên hình Thái Cực, giống như một bức tranh thuỷ mặc cực kỳ xinh đẹp, làm cho người ta không tự chủ được đắm chìm trong đó.
- Ta là Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa, gọi ta Chung Vương là được, tất cả mọi người đều nói ta là đóa hoa xinh đẹp nhất, ta cảm thấy đây là có người đố kỵ mị lực của ta, muốn chiết sát ta, là một vị Dược Vương khiêm tốn, ta cảm thấy ta là đóa hoa đẹp thứ hai trên thế giới...
Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa luyên thuyên không ngừng.
Lục Dương nhìn chằm chằm Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa hai giây, con ngươi dần dần phóng đại, có chút không thể tin, hắn mặc dù không biết dáng vẻ của Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa, nhưng đã nghe qua đại danh của nó.
- Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa, chẳng lẽ là đóa hoa có danh xưng chỉ khi thế giới kết thúc, sinh linh đồ thán mới có thể nở rộ tươi đẹp nhất, ngay cả thời gian cũng ngừng vì kết hoa sao? !
Không trách Lục Dương thất thố như vậy, trên ghi chép trong cổ tịch, Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa nở rộ giống như là tận thế, tương đương với toàn bộ thế giới tiến hành một lần thanh tẩy lớn.
Tuy nhiên theo ghi chép lịch sử, trên thế giới căn bản chưa từng xảy ra sự kiện lớn như vậy!
Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa khổ não gật đầu:
- Đúng là có người nói như vậy, chẳng qua ta nhớ kỹ ta là nở hoa tại thời điểm rất yên bình, mọi người vui vẻ hòa thuận, không có gặp tai nạn gì, đại khái liên quan tới sự tình ta nở hoa là tin đồn.
Lục Dương vừa định hỏi cái gì, liền nghe được một gốc Tiểu Dược Vương khác đang nói chuyện.
- Lục Dương, ngươi đến dược viên làm cái gì, là tiểu Ba để ngươi đến hái thuốc sao?
Một tiểu Kỳ Lân màu xanh lục hỏi, giống như ngọc điêu, cực kỳ tinh xảo, không giống bất cứ thứ gì trên đời.
Lục Dương lại giật mình:
- Kỳ Lân?!
Kỳ Lân là gì, là yêu thú thần bí nhất, tại nhân gian cũng chưa chắc có thể tìm được một hai con, so với Độ Kiếp kỳ đều hiếm thấy hơn rất nhiều, chỉ có đôi câu vài lời ghi chép bên trong cổ tịch mới có thể thấy qua vết tích của nó, Vấn Đạo Tông thế mà liền có một con?
Nội tình của Vấn Đạo Tông kinh khủng đến vượt qua tưởng tượng của Lục Dương.
Bé con nhân sâm giải thích:
- Nó là Kỳ Lân Bất Tử Dược, hình tượng bây giờ là Pháp Tướng của nó, đạo hạnh của ngươi không đủ, chờ ngươi đến Hóa Thần kỳ, tu luyện ra thiên nhãn, liền có thể thấy rõ chân thân.
Kỳ Lân Bất Tử Dược.
Lục Dương nghe được năm chữ này lập tức giật mình, Kỳ Lân tuyệt tích, Kỳ Lân Bất Tử Dược cũng là gần như tuyệt tích, từ xưa đến nay đều không có vài cọng xuất hiện, cực kì thưa thớt, nhìn chung trong lịch sử ghi chép có quan hệ đến Kỳ Lân Bất Tử Dược ít càng thêm ít, thậm chí có người nói, trên thế gian chỉ có một gốc Kỳ Lân Bất Tử Dược.
Kỳ Lân Bất Tử Dược sinh tại Luân Hồi.
Đại Hiền cổ đại từng có một loại phỏng đoán, ông ta cho rằng thế gian căn bản không có Kỳ Lân, Kỳ Lân là do thế nhân vọng tưởng ra, Kỳ Lân ẩn hiện được ghi chép lại, kỳ thật đều là Kỳ Lân Bất Tử Dược.
Chưa mở thiên nhãn, mọi người rất dễ nhìn nhầm Kỳ Lân Bất Tử Dược thành Kỳ Lân, như Lục Dương hiện tại.
- Ba đại gia bảo ta tới xới đất cho thổ địa nơi này.
- Ồ, hoá ra là bảo ngươi đến xới đất, ngươi am hiểu thuật pháp ngũ hành sao?
Nhóm Tiểu Dược Vương nghe xong, biểu hiện đều rất cao hứng.
Rốt cục cũng có người đến làm việc.
Lục Dương mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt:
- Cũng không thể nói rất am hiểu, ta là đánh bậy đánh bạ học được, không biết rõ có tính pháp thuật ngũ hành hay không, chẳng qua ta có thể chui vào trong đất.
Lục Dương cảm thấy thứ mình thi triển chính là pháp thuật không gian, chỉ là hiệu quả hiển thị rất giống pháp thuật ngũ hành mà thôi.
- Có tính pháp thuật ngũ hành hay không không trọng yếu, biết đào đất là được.
Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa tùy tiện nói.
Sau khi vợ chồng nhà giun nghỉ phép, bọn chúng luôn có thể nghe được âm thanh phàn nàn của nhóm thảo dược, nói cái gì thổ địa quá cứng, phát triển không thoải mái, thổ địa kín gió, thật sự là muốn lôi gốc rễ ra để hô hấp, phơi nắng dưới mặt trời... khiến cho nhóm Tiểu Dược Vương rất khó xử.
Hiện tại vấn đề này đã có thể giải quyết.
Thế nhân cực ít người biết đến sự tồn tại của Dược Vương, trước đây Lục Dương ngay cả một gốc cũng không nhận ra, dược tính của nhóm Tiểu Dược Vương quá nghịch thiên, nếu như xuất hiện tại ngoại giới đủ khiến cho các tu tiên đại năng điên cuồng.
Không, vẫn còn tính có một cái hắn có thể nhận biết.
Lục Dương nhận ra hoa hướng dương trong tay Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa, cánh hoa lúc mở lúc đóng, lớp da đen bong ra, thịt như ngọc trở thành chất dinh dưỡng của Dược Vương—— nó đang gặm hạt hướng dương.
Còn vỏ hướng dương thì ném ra sàn.
Cũng không rõ đây có được tính là ăn thịt đồng loại không.
- A, cái này gọi là hoa hướng dương.
Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa chú ý tới nhãn thần của Lục Dương, giới thiệu.
Lục Dương tự nhủ trong lòng, cái này ta biết.
Đầu của nhóm Dược Vương cũng không lớn, thay vì nói là đang gặm hạt dưa, chẳng bằng nói là ôm hạt dưa gặm, nhìn ra được Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa ăn rất vui vẻ.