Chương 49: Nhiệm vụ 3: A Hoa Hoa - thế giới nguyên thủy
Tôi Có Một Cái Group Chat Toàn Người Xuyên Không
Vũ Lạc Song Liêm09-08-2025 20:01:40
A Hoa Hoa nhớ Thảo Nhi da diết. Vất vả lắm mới gặp được Lâm Tịch, cô kể thao thao bất tuyệt về lần đầu gặp Thảo Nhi: [Cũng trùng hợp, hôm đó em vừa lĩnh lương, trả hết nợ và để dành tiền sinh hoạt phí, em còn dư mấy trăm tệ. ]
[Em thấy mình có duyên với nó, nên đã mang nó đến phòng khám thú y, chữa trị vết thương và tiêm phòng cho nó, tiêu hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của em. Thậm chí, sau khi tiêm phòng cho nó, bữa trưa của em chỉ có bánh bao chấm dưa muối, nhưng em chưa bao giờ hối hận. ] Nuôi một con mèo, với A Hoa Hoa mà nói, là một trách nhiệm rất lớn. Nhiều người nói cô ngốc, khuyên cô bỏ mặc Thảo Nhi, nhưng cô không nỡ.
[Hai chúng em nương tựa vào nhau mà sống. Lúc em ngủ, nó sẽ nằm cạnh em, lúc em buồn, nó sẽ nhảy lên đùi em. Chúng em ôm nhau, sưởi ấm cho nhau. Có nó làm bạn, em mới có một người bạn thực sự của riêng mình. ]
A Hoa Hoa cô đơn. Cô cảm thấy mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bé giữa thế giới này, trôi dạt vô định, không nơi nương tựa. Nói thẳng ra, cô thấy mình sống không nơi đi, chết không nơi chôn.
Xuyên không, với A Hoa Hoa mà nói, cũng chỉ là đến một nơi khác để cô đơn mà thôi. Cuộc sống ở thế giới nguyên thủy tuy khó khăn, vất vả, nhưng ở đó không có ai giục cô trả tiền nuôi con. Chỉ là những lúc rảnh rỗi, cô lại nhớ đến Thảo Nhi.
Cô là Hoa Hoa, nó là Thảo Nhi, lẽ ra họ phải mãi mãi bên nhau mới đúng.
Lâm Tịch đọc những dòng tin nhắn này, nhớ đến những lời kể khổ của A Hoa Hoa khi mới vào nhóm chat "người xuyên không". Những câu chữ đầy tiếng "a a a" kia, với người đang kể lể về nỗi cô đơn hiện tại, dường như không phải là một. Nhưng nghĩ kỹ lại, người trưởng thành trong xã hội hiện đại này, ai mà chẳng sống hai mặt?
Nàng trước mặt những người mình tin tưởng và trước mặt những người không thân thiết, chẳng phải cũng khác nhau sao?
A Hoa Hoa lại nhắn: [Tiểu Tịch, em thường tan làm lúc hơn 10 giờ tối, chị đến ga tàu điện ngầm lúc 10 giờ nhé. ]
Thời gian ở thế giới của A Hoa Hoa và thế giới của Lâm Tịch trôi qua với tốc độ khác nhau. Một ngày ở thế giới của Lâm Tịch bằng hai ngày ở thế giới khác. A Hoa Hoa xuyên không đến đây chưa lâu, cô nhớ rõ trước khi xuyên không, Kinh Thị đã bắt đầu lạnh. Gió mùa đông bắc thổi mạnh, nhất là vào ban đêm, lạnh thấu xương.
Lời đề nghị của A Hoa Hoa vừa khớp với thời gian biểu của Lâm Tịch, nàng đồng ý ngay. Thấy cũng muộn rồi, Lâm Tịch - người giờ đây đã có chút "của ăn của để" - gọi một chiếc taxi.