Trong lòng Đào Đề hơi căng thẳng, đi nhanh đến cạnh nàng, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ ngây thơ của Lục công chúa: "Sao thế? Muội đừng khóc nữa, có việc hãy nói với tẩu tẩu, tẩu tẩu và muội cùng nghĩ cách được không?"
Giọng nói hỏi han nhỏ nhẹ giống như chìa khóa khẽ mở cửa lòng đang đóng chặt của Lục công chúa.
Dưới ánh sáng hơi u ám, Lục công chúa chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen nhánh giống như dính hơi nước, hai hàng nước mắt từ gương mặt của nàng trượt xuống, khóe mắt phiếm hồng.
Lần này đừng nói là Đào Đề, ngay cả nhóm cung nhân ở một bên cũng giật nảy mình: Không phải vừa rồi ăn rất vui vẻ sao, sao đột nhiên lại khóc?
Ma ma ở bên cạnh Lục công chúa lo lắng bất an, nhưng ngại thân phận Thái tử phi nên không dám tùy tiện đi lên hỏi.
Đào Đề không biết phải dỗ dành thế nào: "Muội sao thế... Trước tiên đừng khóc..."
Lục công chúa thấy nàng lo lắng, vội lau nước mắt, hít mũi nói: "Tẩu tẩu đừng lo lắng, muội không sao. Chỉ là gừng sữa đông này làm muội nhớ đến mẫu phi..."
Vẻ mặt Đào Đề: À???
Theo nàng biết, triều đại này chưa có cách làm gừng sữa đông... Cho nên món đồ ngọt này sao lại làm Lục công chúa nhớ đến mẫu thân chứ? Chẳng lẽ mẹ đẻ của Lục công chúa là người xuyên qua?
Nàng càng nghĩ càng thấy không thể nào, dù sao hệ thống ở Địa Phủ rất cũ rồi, biết đâu lại có người xuyên qua triều đại này nữa.
Nghĩ đến có lẽ trong hậu cung có đồng hương từ hiện đại, Đào Đề đưa tay vỗ vai Lục công chúa, an ủi: "Được rồi, đừng khóc nữa, chờ một lát ta đưa muội trở về cùng muội đi tìm mẫu phi?"
Một giây sau, không khí quanh mình như ngưng đọng lại.
Nước mắt của Lục công chúa giống như hạt châu liên tục rơi xuống.
Đào Đề: "... ?" Rất hoảng sợ.
Nàng nói sai gì sao?
Nàng không biết dỗ trẻ con thế nào, chỉ theo bản năng đưa tay ôm Lục công chúa vào ngực, khẽ vỗ lưng nàng: "Đừng khóc, đừng khóc..."
Lúc Bùi Diên bước vào điện Dao Quang đúng lúc nhìn thấy Lục công chúa vùi vào ngực Đào Đề khóc thút thít.
Phó Hỉ Thụy theo sau đi đến hít một hơi: Đây là... Thái tử phi bắt nạt khiến Lục công chúa khóc sao?
Trong đáy mắt của Bùi Diên hiện lên vẻ lạnh lẽo thâm trầm, bàn tay rủ xuống khẽ nắm chặt, bước qua.
"Điện hạ. . ?" Đào Đề kinh ngạc nhìn hắn đi tới.
Bùi Diên khẽ mím môi nhạt màu, im lặng nhìn tình hình trước mắt, trầm giọng nói: "Đây là thế nào?"
Trong mắt Đào Đề mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Phi Phi nhớ mẫu phi của muội ấy."
Lục công chúa nghe thấy Thái tử tới, vội vàng lau nước mắt, kìm nén sự khó chịu, rời khỏi ngực Đào Đề. Đôi mắt to của nàng đỏ lên, khẽ kêu một tiếng: "Thái tử ca ca."
Trong chớp mắt, ý lạnh trong mắt Bùi Diên dần thu lại, trở lại dáng vẻ dịu dàng ngày thường.
Hắn ôn hòa hỏi: "Không phải Tiểu Lục không thích khóc à, sao bây giờ khóc như con mèo nhỏ thế." Vừa nói vừa cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng.
Ánh sáng dần tối đi, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tí tách. Đào Đề nhìn cảnh tượng hai huynh muội ấm áp trước mắt, thầm nghĩ: Hắn dịu dàng quá.
Cảm xúc của Lục công chúa dần ổn định, ngại ngùng giải thích: "Lúc trước mẫu phi đã từng làm món ngọt này cho muội ăn, muội còn tưởng rằng đời này không thể nếm lại được nữa... Vừa rồi đột nhiên nếm được mùi vị quen thuộc, không khống chế được mà nhớ đến mẫu phi..."
Nàng rủ mi, vô cùng áy náy: "Tẩu tẩu, xin lỗi, vừa rồi khiến tẩu lo lắng."
"Không sao, không sao." Đào Đề khoát tay áo, loáng thoáng nghe ra lời này của Lục công chúa hơi không đúng. Cái gì mà đời này không nếm được nữa? Chẳng lẽ vị đồng hương xuyên qua không làm cho tiểu công chúa ăn nữa?
Đào Đề hơi nghi vấn nhưng cũng không mở miệng, tránh cho không cẩn thận lại chạm vào điểm nhạy cảm của tiểu cô nương, chọc nàng rơi lệ.
Trời mưa xuống giữ khách lại, Bùi Diên và Lục công chúa đều ở lại điện Dao Quang.
Bữa trưa do thiện phòng đưa tới, thịt anh đào, tôm xào bách quả, phile cá xào, món chay tam tiên, chim cút xốp giòn, ngoài ra còn có hai món rau, một món canh, một món chè và mấy loại bánh ngọt. Bàn được bày tràn đầy, vô cùng phong phú.
Đào Đề còn luộc ba quả hột vịt muội, mỗi người một quả.
Dùng đũa đâm xuống, lòng đỏ từ giữa trào ra. Nàng trộn lòng đỏ với cơm, sau đó bóc lòng trắng ăn, chỉ để lại lòng đỏ béo ngậy trong chén, dùng đũa tán nhuyễn trộn cơm ăn.
Lục công chúa nhìn thấy cách ăn của nàng, cảm thấy mới mẻ: "Tẩu tẩu, ăn như vậy ngon hơn à?"
Đào Đề nói: "Muội thử thì biết thôi."
Sau khi Lục công chúa dựa vào trong ngực nàng khóc xong, trong lúc vô hình khoảng cách giữa hai người kéo gần lại một chút.