Chương 50: Tính như vậy cô cũng không còn lại bao nhiêu tiền nữa
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Bảy Anh Trai Đều Đi Bán Muối
Bắc Nguyệt Tiểu Mộc09-08-2025 00:29:17
Sau khi cô đi vào đã chọn một chiếc vòng tay bằng vàng khắc hình hoa mẫu đơn, nặng 42 gam, giá 26000 tệ.
Nghĩ vẫn còn thừa lại không ít tiền nên cô lại mua một chiếc khóa vàng nhỏ nữa cho Hứa U U, nặng 6 gam, giá 3700 tệ.
Cuối cùng cô thấy đôi khuyên tai vàng kia cũng rất đẹp nên mua cho bà nội của mình một đôi, giá 4200 tệ.
Tính như vậy cô cũng không còn lại bao nhiêu tiền nữa.
Có điều, cô không có khao khát gì đối với tiền bạc, kiếm tiền chỉ vì hy vọng người nhà có thể sống tốt hơn mà thôi, vừa nghĩ đến bộ dáng vui thích của bọn họ là bản thân cũng đã thấy vui sướng rồi.
Lúc Yến Thần Thất đến quán sủi cảo mà mẹ mình mở thì bà nội, chú hai, thím hai, chị họ, anh họ và cháu trai đều đã đến đông đủ cả.
Vừa nhìn thấy cô, thím hai Mao Xuân Quyên đã cười bảo: "Tiểu Thất về rồi à! Trời ơi, coi kìa, cháu xách cái gì thế kia? Còn mua vòng tay vàng cho mẹ cháu nữa hả?"
"Vâng, đúng rồi." Yến Thần Thất gật đầu.
"Mau lấy ra xem đi."
Mao Xuân Quyên không hề khách sáo mà lấy mất túi đựng Yến Thần Thất đang xách trong tay, nôn nóng gỡ bọc ra.
"Chà, cũng đẹp đấy." Trong giọng điệu của bà ta sặc mùi ghen tỵ.
Sau đó bà ta nhìn giá, nét mặt lại hớn hở hơn hẳn: "Mới có 26000 thôi à, chị Khải Nhược của cháu mua cái 31000 tệ cho thím cơ, nhưng một đứa con gái mới hai mươi tuổi như cháu vẫn chưa có công việc đàng hoàng, cũng không thể so với chị Khải Nhược của cháu được, có thể mua một cái nhỏ hơn cho mẹ cháu cũng coi như cháu có lòng rồi."
Hứa U U không vui, cậu bé ôm đùi Yến Thần Thất và nói với giọng trẻ con: "Ai nói cô cháu không có công việc, cô cháu có thể gọi hồn cho trẻ con, có thể bói toán cho người ta, cô cháu là tiên nữ trên trời hạ phàm!"
Mao Xuân Quyên thở dài một tiếng, giả bộ nói với vẻ ý vị sâu xa: "Tiểu Thất này, không phải thím nhiều chuyện nói cháu đâu nhưng thật sự thím hai không đành lòng nhìn thấy cháu tiếp tục phí hoài như vậy, tuy cháu có bằng tốt nghiệp của trường đại học nước ngoài gì đó nhưng loại bằng đó trong nước không chấp nhận, cháu vẫn phải cố gắng làm công việc tay chân thôi, nếu thật sự không được thì ở nhà giúp cha mẹ cháu cũng được.
Cả ngày học theo mấy ông bà già làm đạo sĩ ở dưới gầm cầu chuyên môn lừa đảo đó, đợi sau này đến ngay cả một nhà chồng cháu cũng không tìm được đâu."
Bà ta còn chưa nói hết câu thì mẹ chồng của bà ta – bà Vương đã không nhìn được nữa.
"Xuân Quyên, hôm nay là một ngày vui, cô chứ cằn nhằn con nhỏ mãi như thế làm gì? Bây giờ đã khác với ngày xưa rồi, người trẻ tuổi có nhiều sự lựa chọn, không nhất thiết phải giống như người thời xưa vì một miếng cơm mà ép dạ cầu toàn. Tiểu Thất thích xem bói, nó vui vẻ là được, cô quan tâm con bé có kiếm được tiền hay không làm gì, cho dù nó không kiếm được thì vẫn còn sư phụ, sư huynh, cha mẹ với các anh nuôi nó, chứ cũng không ăn một hạt gạo nào của nhà cô, cô khỏi phải lo chuyện này đi, quản tốt con trai con gái nhà cô là được."