Chương 6: Thời gian dần trôi, cuộc sống bình lặng

Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Nhâm Ngã Tiếu 24-10-2023 23:20:56

Vẻ mặt Khương Trường Sinh không đổi sắc, trong lòng lại có chút khó chịu. Mười ba tuổi đã có thể cầm quyền, thằng ranh con này có chút năng lực. Khương Trường Sinh tò mò hỏi: - Thái tử điện hạ ưu tú như thế à, có thể nói cho ta một chút chuyện của hắn không? Trần Lễ cười nói: - Tự nhiên có thể, nói đến thái tử điện hạ cũng xem như có vận mệnh nhiều thăng trầm, trước khi xuất thế đã được bệ hạ định là Thái Tử, chưa xuất thế đã là Thái Tử, nhìn chung lịch sử, chỉ duy nhất một người thôi, nhưng Hoàng hậu nương nương sinh ra Thái Tử liền bệnh nặng, hôn mê mấy tháng mới tỉnh, sau khi tỉnh lại liền mất tâm trí, nói thái tử điện hạ không phải con của nàng, không có mẹ yêu thích, lại có hoàng tử khác sinh ra, thái tử điện hạ ở trong hoàng cung có thể nói nếm hết tình người ấm lạnh, ngay cả bệ hạ đều từng lạnh nhạt qua hắn, cũng may thiên tư hắn thông minh, ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi đã làm thơ, được bệ hạ sủng ái. Nghe nói như thế, Khương Trường Sinh không khỏi nhớ tới mẹ mình ở kiếp này, ở trong bụng mẹ, hắn thường xuyên nghe mẹ nói một mình, nói sau này se để mình như thế nào như thế nào tốt, chửi bậy hoàng đế làm việc lỗ mãng như thế nào các loại. Trong lòng hắn có chút chua xót. Thì ra trên đời này ngoại trừ ác nhân, còn có người nhắc tới hắn. Khương Trường Sinh tò mò hỏi: - Hoàng hậu nương nương hiện tại như thế nào, nàng... Vẫn như cũ là hoàng hậu? Trần Lễ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: - Đó là tự nhiên, bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ân ái bực nào, Trời thấy tội nghiệp, bây giờ Hoàng hậu nương nương đã khôi phục khỏe mạnh, quan hệ với thái tử điện hạ cũng đã chữa trị, quốc thái dân an, thịnh thế buông xuống, trong này có một phần công lao của Hoàng hậu nương nương đó. Khương Trường Sinh không phản bác được, trong lòng cũng hơi trấn an. Mặc kệ như thế nào, nàng ít nhất sống rất tốt. Trần Lễ lần này bái phỏng chẳng qua là mang một chút quà tặng, cùng Khương Trường Sinh hàn huyên hai canh giờ liền rời khỏi, hắn đã làm quan ở trong kinh thành, có thể bỏ ra thời gian đến thăm mình, đúng là không dễ. Trong lúc đó, Trần Lễ còn hỏi thăm võ công của hắn gần đây như thế nào, hắn rất điệu thấp, nói còn đang tiến bộ, không có nói cụ thể mạnh cỡ nào. Hắn không dám chắc Trần Lễ không phải là địch nhân, cho nên khi nói chuyện cũng rất cẩn thận. Nửa tháng sau khi Trần Lễ rời khỏi, năm mới tiến đến. Cảnh triều cũng có lễ năm mới, biểu thị cũ mới giao thế. Long Khởi quan chính là đạo quan tu đạo, năm mới cũng không có náo nhiệt. Sau năm mới, Mạnh Thu Hà mang theo các đệ tử trở về, lúc đi mười sáu người, khi trở về hai mươi người, trong đó có ba hài nhi nằm trong tã lót, có năm thiếu niên lôi thôi, nói cách khác tổn thất bốn vị đệ tử. Thanh Khổ còn gãy một cánh tay, không còn hoạt bát như trước kia, lúc Khương Trường Sinh nhìn thấy hắn cũng bị kinh động, quan tâm hỏi thăm, nhưng Thanh Khổ thoải mái cười trừ, phong khinh vân đạm giảng thuật xông xáo gặp gỡ giang hồ. - Sư huynh, vẫn là ngươi nói đúng, dưới núi không có tốt như trên núi, không có chiến loạn, lại có lòng người khó dò. Thanh Khổ cảm khái một câu, Khương Trường Sinh không an ủi được, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn. Ngày kế tiếp, Thanh Khổ sáng sớm đang ở trong đình viện luyện võ, các đệ tử cùng viện cũng đã biết được chuyện hắn gặp phải, cũng cũng không có quấy rầy hắn, Khương Trường Sinh gõ chuông xong liền ở bên cạnh luyện công. Hắn có thói quen một mình luyện công, cái này khiến hắn có cảm giác an toàn. Một nhóm đệ tử trở về để Long Khởi quan chấn động rất lâu, bởi vì ngay cả Nhị sư huynh đều bị thương, giang hồ hiểm ác, vượt xa tưởng tượng của bọn hắn. Trọn vẹn đã qua một tháng, đề tài giang hồ dưới núi mới hoàn toàn biến mất, mà Long Khởi quan cũng trở thành có sinh khí, bởi vì nhiều thêm tám đệ tử mới, còn có ba trẻ nhỏ, chọc cho các đệ tử thường xuyên vây quanh bọn hắn nói cười. Khương Trường Sinh đã hoàn toàn nắm giữ Kim Cương Khiếu, Khí Chỉ, chuyên tâm tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên Công. Võ học nặng ở nội công, nội công mạnh mẽ, tu hành võ học ngoại môn sẽ rất dễ dàng, mà Khương Trường Sinh luyện là công pháp tu tiên! Giác quan Khương Trường Sinh đã trở nên cường đại dị thường, hắn cảm thụ qua, chân khí ba vị đại đệ tử đều kém xa một nửa của hắn, ngay cả chân khí Thanh Hư đạo trưởng cũng chỉ không sai biệt lắm với hắn, đủ để thấy công pháp tu tiên có khoảng cách như thế nào với công pháp võ đạo. Hắn cũng không có kiêu căng, chân khí chỉ là một mặt, thực lực vẫn phải tham khảo những nhân tố khác, huống chi thân thể của hắn vẫn còn đang ở trong giai đoạn trưởng thành. Trần Lễ duy trì tần suất nửa năm đi gặp một lần, mỗi một lần nhìn thấy hắn, Khương Trường Sinh đều có thể cảm nhận được hắn mỏi mệt, quan trạng nguyên đã từng hăng hái chỉ bảo hung thủ cũng thay đổi thành quan lại trầm trọng mệt mỏi. Hoàng đế truy cầu tiên thuật càng nghiêm trọng, thường xuyên nổi giận trên triều đình, động một chút lại có quan viên bị bãi chức, làm triều đình thần động tâm đãng. Thời gian nhanh chóng trôi qua. Khai Nguyên năm thứ mười bốn. Khương Trường Sinh mười bốn tuổi đã cao gần một mét bảy, khuôn mặt tuấn tú, tóc dài tùy ý bị dây cỏ trói ở sau đầu, hiển lộ ra cái trán, hai tóc mai chạm vai, túi da bề ngoài cực kỳ xuất chúng bên trong Long Khởi quan, một vài nữ đệ tử đều đối với hắn phương tâm ám hứa, nhưng hắn chỉ say mê luyện công. Theo đạo quy Long Khởi quan, nếu muốn thành gia, cần rời quan xuống núi.