Có khi cô ta còn đang cùng Yến Hoành Hạo chơi trò "thật hay thách" hoặc làm cái trò kiểm tra "liếm cẩu" nhảm nhí ấy.
Kiếp trước chuyện này đã xảy ra, không chỉ một lần.
Quý Phong khẽ lắc đầu cười nhạt, bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục rửa bát.
Xong xuôi, anh đi tắm.
Trong phòng tắm ngập hơi nước, anh đứng trước gương ngắm cơ thể trẻ trung của mình, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Quý Phong bóp nhẹ bắp tay, cảm nhận sự săn chắc chưa đủ:
"Trẻ thì trẻ thật, nhưng hơi gầy quá."
Anh tự nhủ cần tập luyện một chút, không cần đến mức "đấm trời đấm đất", nhưng chí ít cũng phải đủ sức để tự vệ.
Trên chiếc giường êm ái, Quý Phong ngả lưng, hít sâu mùi nắng còn phảng phất trên chăn, ánh mắt anh lộ vẻ thảnh thơi và mãn nguyện.
Là mùi nắng hay mùi của đám mạt bụi bị thiêu cháy thì cũng chẳng quan trọng nữa.
Anh cầm điện thoại, đầu bắt đầu suy tính cách kiếm tiền ở thời điểm này.
Kiếm được khoản tiền đầu tiên là chuyện sống còn, nhưng cũng là thử thách khó khăn nhất.
Gia đình tuy không thiếu tiền, nhưng việc anh hỏi xin ba mẹ vài trăm nghìn tệ là điều không tưởng.
Trong mắt họ, chỉ cần anh không tiêu hoang là may rồi.
Kiếm tiền? Ha, có mà nằm mơ!
Anh chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì tiếng thông báo QQ lại vang lên lần nữa.
Vẫn là tin nhắn của Cố Tuyết Đình, lần này là một đoạn tin nhắn thoại.
"Quý Phong, cậu có thấy tin nhắn của tôi không? Đồ tôi nhờ cậu mua xong chưa? Mau trả lời tôi đi!"
Nghe xong giọng nói ấy, anh khẽ cười khẩy.
Kiếp trước, đúng là đáng thương thật!
Dòng cảm xúc trong lòng cuộn lên không ngừng.
Quý Phong đặt ngón tay lên nút ghi âm, định nhấn từ chối.
Nhưng nghĩ đến quãng thời gian mù quáng làm "liếm cẩu" trước đây, ánh mắt anh dần trở nên thú vị.
Anh nhấn giữ nút thoại, giọng nhẹ tênh:
"Tôi mua rồi. Không chỉ tào phớ, tôi còn mua thêm vài món ăn vặt."
"Cậu nghĩ tôi nhờ cậu mua những thứ đó à? Sao lại tự ý làm thế? Bây giờ cậu đang ở đâu? Mau đến đây, tiện thể thanh toán luôn nhé!"
"Đừng vội mà, Tuyết Đình. Tôi đang ở đường Giang Kiều. Phía trước có tai nạn, kẹt xe một chút. Chờ tôi thêm năm phút nhé!"
Dứt lời, Quý Phong nhìn chằm chằm vào màn hình QQ rồi bật cười khẩy:
"Tào phớ? Thanh toán? Quân Hào KTV? Cô đúng là mặt dày thật..."
Anh xoay người nằm xuống giường, tắt điện thoại, kéo chăn đắp kín người, phớt lờ tất cả.
Cùng lúc đó, trong phòng 902 ở Quân Hào KTV.
Cố Tuyết Đình cầm điện thoại lắc lư, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, nói với mấy cô bạn đi cùng:
"Thấy chưa? Tôi đã bảo mà, chỉ cần tôi gọi là Quý Phong sẽ đến ngay. Mấy năm nay có lần nào ngoại lệ đâu?"
Mấy cô gái vừa cá cược thua liền tỏ vẻ bất đắc dĩ, thì thầm:
"Cậu ta đúng là đồ thảm hại. Nhà có tiền nhưng lúc nào cũng làm lốp dự phòng cho Cố Tuyết Đình. Tôi cạn lời luôn."
"Haiz, thôi kệ đi. Dù sao cậu ta đến trả tiền giúp cũng tốt."
"Ừ đúng rồi. Tính ra chúng ta cũng hưởng ké từ cái 'lốp dự phòng' ấy chứ."
Những lời bàn tán rì rầm ấy không thoát khỏi ánh mắt của Cố Tuyết Đình.
Dù không nghe rõ từng câu trong không gian ồn ào của KTV, cô vẫn đoán được phần nào qua biểu cảm của họ.
Là ghen tị, đố kỵ, xen lẫn những cảm xúc khó gọi tên.
Cô rất thích cái cảm giác được đứng trên người khác như vậy.
Đây cũng chính là lý do dù đã công khai mối quan hệ với Yến Hoành Hạo, cô vẫn luôn giữ Quý Phong bên mình như một lốp dự phòng nghe lời, vừa có tiền vừa quen biết đám người trong giới.
Hôm nay vốn dĩ cô hẹn Yến Hoành Hạo, nhưng tiếc rằng anh ta bận không đến được.
Thiếu đi người quan trọng nhất để phô diễn, cô hơi hụt hẫng, nhưng cũng không quá bận tâm.
Vẫn còn rất nhiều cơ hội sau này.
Cố Tuyết Đình chọn bài "Truyền thuyết Bạch Xà", khẽ cất giọng hát.
Giọng cô trong trẻo, ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp không chút tì vết, xứng đáng với danh hiệu hoa khôi của trường.
Khi bài hát kết thúc, những cô bạn xung quanh, dù thật lòng hay giả vờ, đều vỗ tay tán thưởng.
"Tuyết Đình hát hay quá!"
Cố Tuyết Đình mỉm cười, rồi chọn thêm bài thứ hai.
Bài thứ ba, bài thứ tư...
Càng hát, sắc mặt cô càng khó coi.
Đã năm bài trôi qua mà Quý Phong vẫn chưa xuất hiện.
Những tiếng xì xào bàn tán phía dưới ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười khúc khích đầy mỉa mai.
"Quý Phong chết tiệt, cậu ta đang làm cái quái gì vậy?"
Cố Tuyết Đình nghiến răng, rút chiếc iPhone 4 ra, tìm số của Quý Phong trong danh bạ rồi bấm gọi.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau..."
Không tin nổi, cô bấm gọi lại lần nữa.
Vẫn là giọng thông báo quen thuộc.
Trong đầu, một ý nghĩ thoáng qua khiến cô nhíu mày.
Chẳng lẽ trên đường đi cậu ta gặp tai nạn sao?
Cố Tuyết Đình chưa từng nghĩ đến khả năng Quý Phong cố tình cho mình "leo cây", càng không nghĩ anh có gan làm chuyện đó.
Kim đồng hồ đã chỉ quá 12 giờ đêm.
Những cô bạn đi cùng lần lượt đứng dậy, chuẩn bị ra về.
"Tuyết Đình, muộn quá rồi, bọn mình đi trước đây."
"Ừ, mai còn phải lên lớp nữa."