Con đường núi hẹp quanh co khúc khuỷu, hai bên vách đá cứng rắn thường có đá nhô ra. Có những chỗ trên vách đá có nước nhỏ giọt xuống không ngừng, nhiều chỗ còn tụ thành một vũng nước nhỏ. Rêu xanh mọc khắp nơi, khiến không khí tràn ngập hơi ẩm lạnh lẽo.
Quỷ Lệ và Tiểu Bạch đi hết đường này đến đường khác, cuối cùng cũng ra khỏi con đường núi không biết đã tồn tại bao nhiêu năm này, nhìn thấy ánh mặt trời.
Hôm nay trời quang mây tạnh, nắng đẹp.
Vừa ra khỏi con đường núi âm u, dưới ánh nắng mặt trời, Quỷ Lệ và Tiểu Bạch đều không khỏi nheo mắt, cảm thấy ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống, dường như còn mang theo những vòng hào quang tuyệt đẹp, chiếu lên người bọn họ.
Một lát sau, khi mắt đã thích ứng, âm thanh huyên náo từ xa cũng truyền đến tai họ.
Hai người nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mắt đột nhiên mở rộng, giữa những ngọn núi trùng điệp này, một vùng đất bằng phẳng rộng lớn hiện ra trước mặt.
Từng ngôi nhà mang đậm phong cách của người Kim tộc mọc lên san sát, có nhà dựa vào núi, có nhà san sát liền kề nhau. Giữa khu dân cư còn có một dòng sông nhỏ nước trong vắt, bắt nguồn từ núi sâu phía trước, uốn lượn chảy qua vùng đất như chốn đào nguyên này, hai bên bờ sông cũng có không ít nhà cửa của người Kim tộc.
Quỷ Lệ và Tiểu Bạch tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng đông người, cũng càng thêm náo nhiệt.
Xung quanh hầu hết đều là tiếng địa phương của người Kim tộc, Quỷ Lệ nghe mà chỉ thấy ong ong, nửa ngày cũng không hiểu một chữ.
Lúc này, trên đường cũng có không ít người Kim tộc chú ý đến hai người xa lạ này, vì là gương mặt mới, nên ai cũng nhìn thêm vài lần, nhưng có vẻ như cũng không có địch ý gì lớn. Đi được một lúc, Tiểu Bạch nhỏ giọng nói với Quỷ Lệ: "Xem ra những năm gần đây Nam Cương đã yên bình hơn rất nhiều."
Quỷ Lệ không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Bạch nói: "Năm đó khi ta đến đây, người Kim tộc bình thường nhìn thấy người ngoài, ai nấy đều như lâm đại địch, trong mắt đầy vẻ cảnh giác đề phòng. Lúc đó năm tộc tranh đấu kịch liệt, các bộ tộc đánh nhau liên miên, người ngoài nếu dám đến Thất Lý Đồng này, nếu không có thuật phòng thân, thì phần lớn là lành ít dữ nhiều. Nhưng nhìn tình hình hôm nay, những năm gần đây, các cuộc chiến đấu chắc hẳn đã giảm đi rất nhiều."
Quỷ Lệ khẽ gật đầu. Lúc này bọn họ đã đi vào giữa những người Kim tộc, con đường này nằm ngay bên bờ sông, một bên là những ngôi nhà san sát của người Kim tộc, một bên là dòng sông nước trong vắt, trên bờ còn có hàng cây xanh rợp bóng.
Nhìn sơ qua, nhà cửa của người Kim tộc hầu hết đều được xây dựng bằng gỗ, phong cách hoàn toàn khác với Trung Nguyên, vuông vức, đơn giản mộc mạc. Trên góc nhà, cửa chính và mép tường đều treo những bộ xương động vật dữ tợn, nhìn thì thấy phần lớn là thú dữ hung hãn, có lẽ đây là phong tục của người Kim tộc, dùng để thể hiện sự dũng cảm của chủ nhà.
Hai bên đường có người Kim tộc bày sạp bán hàng, nhưng đồ bán phần lớn là da lông thú rừng, thịt tươi, đi thêm vài bước nữa, có thể thấy có một hai quầy hàng bán đồ trang sức bằng ngọc nhỏ.
Tiểu Bạch cười nói: "Da lông ở đây đều là hàng cao cấp, hơn nữa giá cả lại rẻ, nếu ngươi muốn, mua vài món ở đây là rất tốt."
Quỷ Lệ lắc đầu. Lúc này bọn họ đi đến một khúc quanh của bờ sông, nhìn xuống, chỉ thấy nước sông trong vắt, đứng trên bờ cũng có thể nhìn thấy đáy sông, cá lớn cá bé bơi lội trong nước nhiều vô kể.
Ở phía xa, còn có chim chóc bay lượn, vỗ cánh đáp xuống mặt nước, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi khép cánh một cách thoải mái, nhẹ nhàng bơi trên mặt nước.
Tiểu Bạch đi tới, Tiểu Hôi chạy đến trên vai nàng tò mò thò đầu ra, nhìn xuống dòng suối.
"Bây giờ phải làm sao?" Quỷ Lệ nhìn xung quanh, hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch trầm ngâm một chút, nói: "Đến tế đàn hỏi thử xem, trong ngũ tộc Nam Cương, người nắm giữ loại vu thuật bí pháp này chỉ có vu sư của mỗi tộc."
Quỷ Lệ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tế đàn?"
Tiểu Bạch mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Quỷ Lệ trầm ngâm không nói, trong lòng lại có chút lo lắng. Hắn đã từng đến Nam Cương nhiều lần, biết tế đàn là nơi chuyên dùng để tế tự thần linh và tổ tiên ở Nam Cương, có địa vị rất cao. Trong mắt phần lớn tộc nhân, lời nói của vu sư trong tế đàn thường đại diện cho thần linh vĩ đại hoặc tổ tiên.
Mà những vu sư này, theo hắn biết, từ trước đến nay rất ít khi tiếp kiến người ngoài.
Quỷ Lệ quay đầu nói với Tiểu Bạch: "Nói như vậy, người mà ngươi gặp năm đó, chính là..."
Tiểu Bạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, người đó chính là Đại Vu Sư của Kim tộc."
Nói xong, nàng đưa tay chỉ về phía một tòa kiến trúc cao nhất ở Thất Lý Đồng, nói với Quỷ Lệ: "Đó chính là tế đàn của Kim tộc."
Quỷ Lệ nhìn chằm chằm vào tòa tế đàn cao lớn kia một lúc, gật đầu, rồi bước về phía đó, Tiểu Bạch gọi Tiểu Hôi một tiếng, Tiểu Hôi nhảy nhót bò lên vai nàng, nàng xoa đầu Tiểu Hôi, cũng đi theo.
Nơi này được gọi là Thất Lý Đồng, diện tích tự nhiên rất rộng lớn, là nơi tập trung đông người Kim tộc nhất ở biên giới Nam Cương, càng đi sâu vào, người Kim tộc càng lúc càng đông.
Hai bên con đường bọn họ đi, liên tục có những con đường nhỏ rẽ nhánh sang hai bên, giống như một cái cây lớn đâm chồi nảy lộc. Nhìn về phía xa, con đường này dẫn thẳng đến tế đàn, cũng đỡ mất công hỏi đường.
Nhưng dọc đường đi, người Kim tộc chú ý đến bọn họ càng ngày càng nhiều, tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên. Khoảng chừng nửa chén trà nhỏ sau, bọn họ đi đến chân núi nơi có tế đàn.
Sau đó, bọn họ bị những binh sĩ Kim tộc canh gác dưới chân núi chặn lại.
Lính canh ở đây thật sự không ít, nhìn sơ qua cũng phải có đến mười mấy người đàn ông lực lưỡng, đứng hoặc gần hoặc xa trên con đường dẫn lên sườn núi.
Lúc này, hai binh sĩ Kim tộc chặn đường bọn họ, mặc áo giáp bằng mây, tay cầm trường thương, trông rất cường tráng. Hai tên lính này nhìn Quỷ Lệ và Tiểu Bạch, nhìn Quỷ Lệ thì chỉ lướt qua, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch, rồi lớn tiếng nói:
"Chi chi nha nha ô la la, bô lô ba la lô lô hô..."
Quỷ Lệ quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch xua tay, nói: "Ngươi đừng hỏi ta, bị nhốt lâu như vậy, ta nào còn nhớ mấy câu tiếng địa phương này nữa?"
Quỷ Lệ im lặng quay đầu lại, nói: "Chúng ta có việc quan trọng, muốn bái kiến Đại Vu Sư của các ngươi." Vì có việc cần nhờ người ta, nên giọng điệu của hắn có phần khách sáo.
Nhưng rõ ràng, nơi người Kim tộc sinh sống này kém văn minh hơn Thiên Thủy Trại rất nhiều. Nghe thấy Quỷ Lệ nói, hai người Kim tộc kia nhíu mày, nhìn nhau, thậm chí còn giơ cây trường thương trong tay lên, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng quát hỏi:
"Hồ hồ lố lô oa oa, lố lô hồ lô chi chi..."
Quỷ Lệ cũng nhíu mày. Thành thật mà nói, hắn vì cứu Bích Dao mà bôn ba khắp nơi mười năm, tìm kiếm tung tích Hắc Vu Tộc, giờ thật vất vả mới có chút manh mối lại bị những chiến sĩ Kim tộc này ngăn cản, trong lòng quả thực bực bội vô cùng. Hắn thật muốn trực tiếp ra tay đánh ngã những người này, xông vào tế đàn tìm vị Đại Vu Sư kia, để hắn chữa trị cho Bích Dao mới ổn.
Chỉ là chuyện này đương nhiên không thể làm như vậy, một khi náo loạn, chỉ e sẽ phản tác dụng. Do dự một lát, vì bất đồng ngôn ngữ, hắn bèn đưa tay chỉ về phía tế đàn giữa sườn núi, dùng giọng điệu hòa nhã nói: "Chúng ta muốn lên tế đàn của các ngươi, bái kiến Đại Vu Sư."
Không biết Kim tộc nhân có nghe hiểu lời hắn nói hay không, nhưng động tác hắn dùng ngón tay chỉ vào tế đàn trên núi kia, lập tức khiến cho tất cả Kim tộc nhân xung quanh, bao gồm cả những chiến sĩ Kim tộc đứng ở nơi xa hơn cũng nổi giận, từng người lớn tiếng quát mắng, chiến sĩ Kim tộc càng ùa lên vây quanh bọn họ.
Quỷ Lệ khẽ giật mình, Tiểu Bạch ở bên cạnh thấp giọng nói: "Nguy rồi, ngươi có lẽ đã phạm phải điều cấm kỵ của bọn họ."
Quỷ Lệ kinh ngạc nói: "Ta đã làm gì?"
Tiểu Bạch nhìn đám người phẫn nộ xung quanh, thấp giọng nói: "Trong mắt Kim tộc nhân, tế đàn là nơi thần thánh bất khả xâm phạm, dùng tay chỉ vào tế đàn là bất kính cực kỳ."
Quỷ Lệ thầm than trong lòng, nói: "Sao ngươi không nói sớm?"
Tiểu Bạch cười khúc khích, ôn nhu nói: "Ngươi cũng phải thông cảm cho ta chứ, bị nhốt lâu như vậy, nào còn nhớ được nhiều chuyện như thế..."
Quỷ Lệ không nói nên lời.
Kim tộc nhân xung quanh thấy hai người bị vây quanh mà không hề sợ hãi, ngược lại vẫn thản nhiên nói chuyện khe khẽ, đặc biệt là nàng kia vẫn luôn mỉm cười xinh đẹp, đưa mắt liếc ngang liếc dọc, hoàn toàn không để ý đến đám Kim tộc nhân đang tụ tập ngày càng đông xung quanh.
Trong đám người xung quanh có không ít nữ tử Kim tộc, nhìn thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Tiểu Bạch đều âm thầm ghen tị. Nhưng khi các nàng nhìn thấy càng nhiều nam tử Kim tộc nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt sáng rực, rất nhanh tiếng huyên náo nổi lên, cho rằng đôi gian phu dâm phụ này dám vũ nhục tế đàn thần thánh, tội không thể tha, đáng bị thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử.
Trong đó có mấy gã thanh niên không nhịn được tranh luận, nói kẻ vũ nhục tế đàn là tên nam nhân kia, nữ nhân này không có lỗi lầm gì lớn, chi bằng giết tên nam nhân, giữ lại nữ nhân, làm vợ ta cũng không tệ...
Lời còn chưa dứt, mấy gã này lập tức bị đám nữ tử Kim tộc vây quanh, một lát sau "ùm ùm" vài tiếng, mấy gã này mặt mũi bầm dập bị ném xuống sông, nước bắn tung tóe.
Lúc này mười mấy tên vệ binh Kim tộc đã vây quanh Quỷ Lệ và Tiểu Bạch, tên cầm đầu liếc mắt nhìn gã thanh niên bị ném xuống sông, ho khan một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Quỷ Lệ, lớn tiếng quát:
"Ha ha lô lô chi chi, oa oa chi chi hồ lô lô!"
Quỷ Lệ nhíu mày. Mười năm nay, hắn từ hy vọng đến thất vọng rồi lại tuyệt vọng, thật sự là thống khổ tột cùng. Giờ thật vất vả mới lại thấy được một tia hy vọng, hắn dù thế nào cũng không chịu dễ dàng buông tha.
Nhưng lúc này không thể xông vào, rút lui lại càng không cam lòng, tiến thoái lưỡng nan, thật sự khó xử.
Kim tộc nhân xung quanh thấy hai người này sau khi phạm lỗi vẫn không biết hối cải, vẫn đứng im không nói gì, tên nam nhân kia còn có vẻ sốt ruột, còn nữ nhân kia lại càng cười rạng rỡ hơn, dưới sự vây xem của mọi người dường như rất vui vẻ, càng thêm yêu kiều. Thậm chí còn mỉm cười với mấy tên nam tử Kim tộc cứ nhìn nàng chằm chằm, nhất thời khiến mấy tên kia mê mẩn.
Cảnh tượng này lọt vào mắt phụ nữ Kim tộc, lập tức ồn ào cả lên, không thể nhịn được nữa, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, dường như muốn nhấn chìm hai người Quỷ Lệ bằng nước bọt.
Thấy đám đông sắp mất kiểm soát, đông đảo phụ nữ Kim tộc muốn xông lên, dạy dỗ ả yêu tinh lẳng lơ kia một trận, nhân danh thần minh trên tế đàn để trút giận, một tiếng quát lớn từ phía sau những chiến sĩ canh giữ đường núi truyền đến.
Âm thanh hùng hậu, đầy uy nghiêm, lập tức át đi tiếng ồn ào của mọi người. Kim tộc nhân xung quanh dường như đều nhận ra âm thanh này, lập tức im lặng, đồng loạt nhìn lên núi. ...
Trên núi đi xuống một đám người Kim tộc, Quỷ Lệ và Tiểu Bạch nhìn lại, thấy bảy tám chiến sĩ Kim tộc cường tráng đang vây quanh một lão nhân trông khoảng hơn năm mươi tuổi đi xuống.
Tiếng quát lớn vừa rồi chính là do lão nhân này phát ra.
Chiến sĩ Kim tộc xung quanh nhao nhao hành lễ, đám người vốn ồn ào cũng lập tức yên tĩnh lại, mọi người cúi đầu, tỏ vẻ kính trọng lão nhân.
Chờ đám người kia đến gần, lão nhân bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Quỷ Lệ và Tiểu Bạch, nhìn bọn họ, hai người Quỷ Lệ cũng đồng thời quan sát lão.
Lão nhân này dáng người khá cao lớn, tuy rằng vì tuổi tác, tóc mai đã điểm bạc, nhưng tinh thần rất quắc thước , đôi mắt sáng ngời, lúc này đang nhíu mày, cẩn thận đánh giá hai người.
Sau đó, lão nhân nói: "Chi chi chi chi hồ lô lô, oa oa oa oa lô lô hồ?"
Quỷ Lệ ngẩn ra, nghe có vẻ giống với câu hỏi của tên lính kia vừa rồi, đoán chừng là cùng một ý tứ, bèn nói: "Chúng ta có việc quan trọng, muốn..." Nói rồi định đưa tay lên, chợt nhớ ra, vội vàng hạ tay xuống, nói,"Muốn bái kiến Đại Vu Sư."
Hắn nói câu này, kỳ thực trong lòng cũng đang buồn bực, những Kim tộc nhân này căn bản không hiểu hắn nói gì, nói ra thì có ích lợi gì? Nhưng không nói lại càng bất lịch sự, e rằng sẽ chọc giận những Kim tộc nhân này.
Không ngờ lão nhân này nghe Quỷ Lệ nói chuyện, lại cẩn thận đánh giá hai người từ trên xuống dưới vài lần, bỗng nhiên dùng tiếng Trung Nguyên lơ lớ nói: "Các ngươi, các ngươi là người Trung Nguyên?"
Quỷ Lệ và Tiểu Bạch đều giật mình, rồi mừng rỡ, Quỷ Lệ vội vàng gật đầu, nói: "Phải, phải, chúng ta đến từ Trung Nguyên, có việc quan trọng, muốn bái kiến Đại Vu Sư của quý tộc."
Lão nhân cau mày, nói: "Các ngươi là ai? Tìm Đại Vu Sư có chuyện gì?"
Quỷ Lệ chắp tay nói: "Vị... Lão trượng này, ta có một người bạn bị trọng thương, ba hồn bảy vía chỉ còn lại một hồn, mười năm nay sống như người chết, thật sự..."
Nói đến đây, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Bích Dao vẫn đang nằm trong thạch thất băng giá ở Hồ Kỳ Sơn, nhất thời xúc động, giọng nói không khỏi run rẩy. Đa số Kim tộc nhân bên cạnh tuy không hiểu hắn nói gì, nhưng nhìn thần sắc, nghe ngữ khí của hắn, cũng đoán được hắn đang khẩn cầu điều gì.
Quỷ Lệ bình tĩnh lại, nói tiếp: "Nghe nói Đại Vu Sư của quý tộc có thuật Hồi Hồn, có thể chữa trị loại bệnh này, nên chúng ta mới cố ý đến cầu kiến. Mong Đại Vu Sư từ bi, ra tay cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích!"
Lão nhân nghe xong, vẻ mặt phức tạp, trầm ngâm một lát rồi nói: "Chuyện này ta không thể quyết định. Hai người ở đây chờ một lát, ta lên tế đàn hỏi ý Đại Vu Sư. Nếu ngài ấy không chịu gặp, ta cũng không còn cách nào."
Quỷ Lệ mừng rỡ, liên tục gật đầu, nói: "Đa tạ lão trượng."
Lão nhân gật đầu, do dự một chút, quay sang dùng tiếng Kim tộc nói với mấy chiến sĩ Kim tộc bên cạnh vài câu, mấy chiến sĩ đồng thời gật đầu.
Sau đó lão nhân Kim tộc một mình đi về phía tế đàn, những chiến sĩ Kim tộc còn lại cùng với đám vệ binh canh giữ lúc trước, ước chừng hơn hai mươi người, đều chậm rãi tụ tập lại, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người Quỷ Lệ.
Còn những Kim tộc nhân vây xem khác, thấy lão nhân kia nói chuyện với hai người ngoại lai một hồi, bèn phân phó mấy tên lính canh giữ, rồi tự mình lên tế đàn trên núi, nhất thời cũng bàn tán xôn xao.
Dưới ánh mắt soi mói của nhiều người như vậy, Quỷ Lệ tâm sự nặng nề, như có điều suy nghĩ, không hề để ý đến những Kim tộc nhân khác. Tiểu Bạch vẫn giữ nụ cười yêu kiều, đưa mắt nhìn xung quanh, khiến vô số ánh mắt háo sắc, hâm mộ, ghen ghét, phẫn hận đổ dồn về phía nàng.
Chỉ có Tiểu Hôi trên vai nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, không hứng thú với những người này, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở dòng suối bên cạnh, tỏ ra thích thú với những con cá đang bơi lội, nhìn chằm chằm không chớp mắt, thỉnh thoảng lại nhe răng cười. Thân thể cũng ngọ nguậy, muốn nhảy xuống dòng suối nhỏ chơi đùa. ...
Tế đàn của Kim tộc nhân được xây dựng bằng những tảng đá lớn, vừa hùng vĩ cao lớn vừa mang vẻ thô sơ cổ kính. Phía trước tế đàn là một khoảng sân rộng, được lát bằng những phiến đá lớn hình chữ nhật, phía sau sân rộng chính là tế đàn.
Hai cây cột đá khổng lồ, sừng sững đứng trước tế đàn, thoạt nhìn cao đến mười trượng, hơn nữa trên thân cột đá không hề có một vết nứt, rõ ràng được tạc từ những tảng đá nguyên khối. Không biết tổ tiên Kim tộc năm xưa đã tìm thấy những tảng đá lớn như vậy ở đâu, lại có thể vận chuyển đến đây, dựng đứng trước tế đàn.
Đi qua hai cây cột đá khổng lồ là đến tế đàn được xây bằng đá. Một nửa được xây bằng những khối đá lớn, một nửa còn lại được khoét trực tiếp vào vách núi, đào sâu vào vách đá cứng rắn.
Lão nhân đi vào trong, cảm thấy ánh sáng xung quanh tối đi, nhiệt độ cũng thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Đi qua hành lang rộng rãi, đến nơi sâu nhất của tế đàn, lão nhìn thấy một cánh cửa đá. Trên khung cửa treo những món đồ trang trí làm từ xương cốt mãnh thú, trên vách đá xung quanh có thể nhìn thấy những mảng màu đỏ sẫm, đó là máu thú được bôi lên từ nhiều năm trước, tượng trưng cho lòng thành kính khi tế tự thần linh tổ tiên.
Nhìn từ trong bóng tối, mọi thứ ở đây đều trông rất dữ tợn.
Nhưng đối với Kim tộc nhân mà nói, nơi này là nơi thần thánh nhất, trên mặt lão nhân cũng lộ vẻ thành kính, chỉnh trang lại y phục, rồi bước vào.
Trong thạch thất rộng lớn trống không, chỉ có một ngọn lửa đang cháy ở phía trong cùng, trông rất nổi bật trong bóng tối.
Trước ngọn lửa là một bức tượng đá kỳ lạ cũng được tạc từ đá nguyên khối, đầu giống chó, nhưng trên thân lại có mười chân, trên chân có móng vuốt sắc nhọn, hơn nữa trên lưng còn có hai đôi cánh, thật sự là một bức tượng rất kỳ quái, xem ra đây chính là vị thần mà Kim tộc nhân thờ phụng.
Trước tượng thần có một người đang ngồi, bóng lưng trông già nua và còng xuống, dưới ánh lửa dường như đang ngồi thiền, thân thể bất động.
Ánh lửa cháy rừng rực, lúc sáng lúc tối, chiếu vào bóng người già nua phía trước cũng lúc ẩn lúc hiện.
Lão nhân chậm rãi bước tới, dừng lại cách người nọ một trượng, cung kính nói: "Đại Vu Sư."
Bóng người ngồi trước ngọn lửa khẽ động, một giọng nói già nua vang lên: "Đồ Ma Cốt, sao ngươi lại quay lại? Ý chỉ của Khuyển Thần, chẳng phải ta vừa nói cho ngươi rồi sao? Chẳng lẽ ngươi còn điều gì chưa hiểu?"
Lão nhân được gọi là Đồ Ma Cốt này chính là tộc trưởng Kim tộc vùng biên giới Nam Cương hiện nay, chỉ nghe lão cung kính nói: "Đại Vu Sư, ý của Khuyển Thần ta đã hoàn toàn hiểu rõ, ta nhất định sẽ làm theo."
Đại Vu Sư vẫn không quay đầu lại, chỉ nói: "Tốt lắm. Ta cảm thấy trong lòng ngươi có chút bất an, có chuyện gì sao?"
Đồ Ma Cốt nói: "Đại Vu Sư, dưới Thất Lý Động có hai người Trung Nguyên đến, bọn họ muốn bái kiến ngài."
Thân thể Đại Vu Sư trước ngọn lửa khẽ động, có thể thấy lờ mờ mái tóc bạc trắng thưa thớt của lão.
"Là ai? Ta đã gần trăm năm không bước ra khỏi tế đàn này, sao lại có người Trung Nguyên tìm đến ta?"
Đồ Ma Cốt nói: "Đúng vậy, ta cũng thấy rất kỳ lạ, nên mới lên đây xin chỉ thị của ngài, xem có nên cho bọn họ lên hay không."
Đại Vu Sư trầm mặc một lát, rồi nói: "Bọn họ có nói đến đây làm gì không?"
Đồ Ma Cốt nói: "Có, người đến là một nam một nữ, tên nam nhân kia nói muốn nhờ ngài chữa bệnh cho một người bạn."
Đại Vu Sư hừ một tiếng, nói: "Ta phải hầu hạ Khuyển Thần đại nhân, không rảnh để ý đến những người này, ngươi thay ta từ chối bọn họ đi."
Đồ Ma Cốt khựng lại một chút, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đáp: "Vâng, vậy ta sẽ đi chuyển lời." Nói rồi lão xoay người đi ra ngoài.
Nhưng lão chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói của Đại Vu Sư: "Khoan đã."
Đồ Ma Cốt xoay người lại, nói: "Đại Vu Sư?"
Thân ảnh Đại Vu Sư vẫn như cũ đối diện với hỏa diễm, thanh âm già nua chậm rãi truyền đến: "Bọn hắn yêu cầu ta trị liệu là bệnh gì?"
Đồ Ma Cốt nói: "Nghe bọn hắn nói, là một loại bệnh tình tương đối cổ quái, hình như là hồn phách của một người mất đi chín phần..."
Thân ảnh Đại Vu Sư ở trong ánh lửa đột nhiên chấn động.
Đồ Ma Cốt tiếp tục nói: "Nam tử kia nói, đã từng có cao nhân chỉ điểm qua hắn, loại tình huống này nhất định phải có Hoàn Hồn Kỳ Thuật mới có thể trị liệu. Nam tử kia cũng không biết từ nơi nào lấy được tin tức, nói Đại Vu Sư ngươi có thể sẽ có loại kỳ thuật này, cho nên muốn cầu ngươi trị liệu."
Đồ Ma Cốt chậm rãi nói hết lời, Đại Vu Sư lại không có phản ứng gì, thân ảnh không nhúc nhích, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Ngọn lửa không ngừng bốc lên rồi lại hạ xuống, nuốt chửng củi lửa, Đồ Ma Cốt đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đại Vu Sư mở miệng nói chuyện, lúc này mới có chút chần chờ nói: "Đại Vu Sư, vậy ta... đi từ chối bọn hắn, bảo bọn hắn lập tức rời đi?"
Đại Vu Sư vẫn trầm mặc, một câu cũng không nói.
Đồ Ma Cốt chậm rãi xoay người, đi ra ngoài, nhưng ngay khi hắn sắp đi ra khỏi thạch thất này, thanh âm của Đại Vu Sư lại một lần nữa vang lên.
"Ngươi... dẫn bọn hắn lên đây!"...
Quỷ Lệ đứng ở chân núi, trầm mặc chờ đợi, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm tế đàn trên sườn núi. Từ sau khi Đồ Ma Cốt rời đi, hắn vẫn giữ tư thái như vậy, không nói một lời.
Tiểu Bạch ở một bên, ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt Quỷ Lệ, một lát sau, nàng khẽ thở dài, quay đầu đi.
Người Kim tộc vây xem xung quanh đã không còn đông như lúc đầu, dù sao đợi lâu như vậy, tộc trưởng tiến vào tế đàn lại thủy chung không xuống, lại không có mệnh lệnh nói phải xử trí hai người ngoại lai này như thế nào, một bộ phận tương đối người đã tản đi.
Nhưng bởi vì dung mạo Tiểu Bạch quá mức xinh đẹp, vẫn hấp dẫn rất nhiều nam tử Kim tộc trẻ tuổi đứng ở phụ cận, một bên len lén nhìn nàng, một bên cao giọng cười nói, nghĩ đến là đang bàn luận về dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Về phần hầu tử Tiểu Hôi, chẳng biết từ lúc nào đã nhảy xuống từ trên vai Tiểu Bạch, chạy đến bờ sông, ngồi xổm bên cạnh dòng suối trong vắt, nhìn những con cá bơi lội tung tăng giữa những khe đá, đột nhiên bổ nhào xuống, muốn đưa tay bắt cá.
Không ngờ cá rất nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện, chạy thoát khỏi tay nó, bắn tung tóe nước lên người nó.
Nhưng Tiểu Hôi cũng không quan tâm, rụt tay lại, kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, mặt nước yên tĩnh, những con cá kia lại bơi trở về, Tiểu Hôi nhìn đúng thời cơ, lại bổ nhào xuống. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Tiểu Hôi đối với trò chơi này rất hứng thú, chơi mãi không chán.
Dưới chân núi, đám người dần dần tản đi, xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lại đợi một hồi lâu, vậy mà vẫn không thấy Đồ Ma Cốt trở về. Lúc này ngay cả những chiến sĩ Kim tộc kia đều có chút nghi hoặc, chẳng qua chỉ là hỏi một câu, gặp hay không gặp, sao lại cần thời gian lâu như vậy?
Tính cách người Kim tộc vốn thô kệch chất phác, mặc dù còn không rõ lai lịch của Quỷ Lệ và Tiểu Bạch, nhưng để hai người ở chỗ này chờ đợi lâu như vậy, cũng đều có chút ngượng ngùng.
Tiểu đầu mục cao lớn vừa rồi đi tới, nói với Quỷ Lệ bằng giọng nói ồm ồm: "Hồ Lỗ Lỗ, oa oa!"
Quỷ Lệ ngẩn người, không hiểu hắn nói gì, thấy chiến sĩ Kim tộc kia từ bên hông cởi xuống một cái túi lớn làm bằng da thú, ném cho hắn.
Quỷ Lệ đưa tay tiếp lấy, cảm thấy khá nặng, chỉ thấy miệng túi có một cái nút gỗ, lại thấy chiến sĩ Kim tộc kia đưa tay lên miệng, làm động tác uống. Quỷ Lệ trong lòng hiểu ra, rút nút gỗ ra ngửi, quả nhiên mùi rượu nồng nặc, đúng là một túi rượu mạnh.
Quỷ Lệ cười khổ, hắn vốn không thích rượu, hôm nay lại càng không có tâm trạng, nhưng những người Kim tộc kia đều nhìn chằm chằm hắn, cũng không tiện từ chối ý tốt của họ. Liền gật đầu với chiến sĩ Kim tộc kia, đưa túi rượu lên miệng, miễn cưỡng uống một ngụm.
Không ngờ vừa vào miệng, hắn liền nhíu mày, rượu do người Kim tộc ủ rất nồng, mùi vị lại mang theo phong cách mạnh mẽ của vùng biên giới Nam Cương này, lại còn có chút cay nồng, ập vào cổ họng, rất khó chịu.
Biểu cảm của hắn lọt vào mắt những người Kim tộc, mười mấy người Kim tộc không nhịn được cười ha hả. Chắc hẳn người Trung Thổ không quen uống rượu mạnh do người Kim tộc ủ, trong tiếng cười của bọn họ còn có vài phần tự hào.
Quỷ Lệ cũng không tức giận, lắc đầu trả lại túi rượu, chiến sĩ Kim tộc kia cười ha hả, đưa tay muốn nhận lấy.
Bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh đưa ra, lấy túi rượu từ tay Quỷ Lệ. Mọi người bao gồm Quỷ Lệ đều ngẩn người, thấy người nhận lấy túi rượu, lại là Tiểu Bạch xinh đẹp đang đứng bên cạnh.
Chỉ thấy nàng cầm túi rượu lên mũi, hít một hơi thật sâu, mùi rượu nồng nặc cay nồng, nhưng nàng nhìn không những không khó chịu, ngược lại có vẻ say mê. Sau đó nàng nâng hai tay lên, đưa túi rượu lên miệng, uống một ngụm lớn.
Lính Kim tộc xung quanh đều kinh ngạc, Quỷ Lệ cũng ngạc nhiên.
Tiểu Bạch uống vài ngụm, lúc này mới hạ túi rượu xuống, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, khẽ nói:
"Rượu ngon!"
"Oa..."
Tiếng kêu này là do đám chiến sĩ Kim tộc kia phát ra. Rượu mạnh của Kim tộc Nam Cương vốn nổi tiếng là mạnh, ở vùng này vẫn luôn có câu nói nam nhân mạnh nhất chính là người có tửu lượng lớn nhất.
Không ngờ hôm nay nữ tử nhìn như nhu mị này, vậy mà lại uống rượu mạnh một cách dũng cảm, hơn nữa nhìn phản ứng của nàng, quả thực giống như một tửu quỷ lâu năm. Nam tử Kim tộc ai cũng thích rượu, nhất thời đều kinh ngạc và cảm động, nhao nhao khen ngợi.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Bạch, lúc này dường như bởi vì rượu mạnh vào cổ họng, mà phủ lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt. Nhưng thấy tinh thần nàng đột nhiên phấn chấn, tay phải cầm túi rượu, tay trái buông ra, hướng đám chiến sĩ Kim tộc kia búng tay một cái,"Bốp" một tiếng.
Đám chiến sĩ Kim tộc kia lại một phen xôn xao, trên mặt vừa kinh ngạc vừa buồn cười, động tác này rõ ràng là của người Kim tộc Nam Cương, khi nam tử mời rượu lẫn nhau, thường dùng để mời người khác so tửu lượng, nữ tử Trung Thổ này vậy mà làm giống y hệt, nhất thời nhìn nhau không nói nên lời.
Nhưng càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn, trợn mắt há mồm, là những gì xảy ra tiếp theo.
Chỉ thấy Tiểu Bạch khẽ cười, ánh mắt lúc này thật sự ôn nhu như nước, ngẩng đầu, mái tóc bay bay, đưa túi rượu lên miệng, ừng ực ừng ực uống một hơi.
Chúng Kim tộc nhân đều kinh hãi, Quỷ Lệ không hiểu chuyện gì thì thôi, chỉ âm thầm trách Tiểu Bạch lúc này sao còn uống rượu, nhưng trong mắt các chiến sĩ Kim tộc, Tiểu Bạch lúc này chẳng khác nào nữ tử thần kỳ nhất thế gian.
Rượu Kim rất mạnh, một túi rượu lớn như vậy, hiện nay trong cả Kim tộc, cũng không có nam tử nào có thể uống hết một hơi, phần lớn uống được một nửa đã say. Nhưng hôm nay nhìn thấy nữ tử này cổ họng chuyển động liên tục, vậy mà không ngừng uống từng ngụm lớn, nhất thời các nam tử Kim tộc đều kinh ngạc.
Hơn nữa vừa rồi Tiểu Bạch còn làm động tác kia!
Người Kim tộc tính tình ngay thẳng, nam nhi đại trượng phu sao có thể lùi bước khi bị một nữ tử nhìn như yếu đuối khiêu chiến uống rượu?
Cũng không biết là ai hô lên trước, ném trường thương trong tay xuống đất, cởi túi rượu đeo bên hông ra, ngửa đầu uống. Phong tục của người Kim, bình thường mỗi nam tử đều mang theo túi rượu bên mình, vừa mở đầu, nhất thời giống như nồi nước sôi, chúng Kim tộc nhân nhao nhao ném thương uống rượu, cảnh tượng hỗn loạn mà hoành tráng.
Tiểu đầu mục chiến sĩ Kim tộc kia cũng làm động tác tương tự, đưa tay muốn lấy rượu bên hông, không ngờ lại sờ vào khoảng không, lúc này mới nhớ ra túi rượu đang ở trong tay Tiểu Bạch. Nhìn thấy các nam tử xung quanh đều đang uống rượu, hắn sốt ruột đến đỏ mặt, nếu lúc này không uống, e rằng sẽ mang tiếng xấu muôn đời.
Vội vàng nghĩ ra một cách, tiểu đầu mục nhanh như chớp chạy đến bên cạnh một binh sĩ Kim tộc gần bờ sông, giật lấy túi rượu trong tay hắn, đưa lên miệng uống ừng ực.
Tên lính kia tức giận, cái gọi là sĩ có thể giết chứ rượu thì không thể không uống, hắn mặc kệ chức vị tiểu đầu mục, hét lớn muốn giành lại rượu. Không ngờ tiểu đầu mục đã sớm có phòng bị, đạp hắn một cái xuống sông,"Ùm" một tiếng nước bắn tung tóe, dọa Tiểu Hôi đang chơi đùa bên bờ giật nảy mình.
Binh sĩ này ấm ức vô cùng, nhưng liên quan đến thể diện sao có thể bỏ qua như vậy? Liền lồm cồm bò lên bờ, thấy có lẽ không thể giành lại rượu từ tay tiểu đầu mục, bực tức dậm chân, chạy nhanh vào một nhà dân ven sông, sau một lát trong tiếng kinh hô, hắn đã cướp được một túi rượu lớn ra,"Vèo" một tiếng đứng cùng các chiến hữu Kim tộc khác, ừng ực ừng ực uống.
Quỷ Lệ ở một bên nhìn mà há hốc mồm, nhất thời quên cả tế đàn trên sườn núi. Chỉ thấy một đám nam tử Kim tộc là một phe, phe còn lại là một nữ tử xinh đẹp, hai bên đều liều mạng uống rượu như điên, cảnh tượng này tuy hoành tráng nhưng cũng rất buồn cười, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này đã có người nhìn thấy tình hình ở đây, tin tức nhanh chóng lan ra, chỉ nghe tiếng người Kim tộc huyên náo, ào ào kéo đến thêm một đám đông, so với đám người vây xem vừa rồi ít nhất đông gấp ba lần.
Tiểu thương vứt quán, thợ săn vứt con mồi, người trong nhà đều chạy ra, vây quanh nơi này kín mít, ba tầng trong ba tầng ngoài, quả thực là người đông như biển.
Trong đám đông thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hò hét, chắc hẳn là mọi người đang phấn khích reo hò.
Chỉ thấy ở giữa sân, hai bên so tửu lượng đã đến hồi gay cấn. Rượu mạnh của người Kim tộc không phải tầm thường, cho dù là chiến sĩ Kim tộc thường xuyên uống rượu, lúc này cũng đã có người bắt đầu ngã xuống.
Mỗi khi có một người ngã xuống, trong đám đông liền vang lên tiếng "ồ" lên, ồn ào náo nhiệt, vẻ mặt ai nấy đều đầy phấn khích. Lại qua một lúc, càng ngày càng nhiều nam tử Kim tộc lộ vẻ mặt đau khổ, mặt đỏ tía tai, đứng không vững, thân thể bắt đầu lảo đảo, tuy rằng còn cố gắng chống đỡ, nhưng trời đất quay cuồng, lại gắng gượng thêm một lúc, cuối cùng đều ngã xuống đất.
Tiếng hò hét trong đám đông càng thêm cuồng nhiệt, không khí đạt đến cao trào.
Các chiến sĩ Kim tộc có tửu lượng tương đương nhau, đã ngã xuống một mảng lớn, trên sân chỉ còn lại ba chiến sĩ Kim tộc còn đang cố gắng chống đỡ, trong đó có cả tiểu đầu mục kia.
Còn Tiểu Bạch, mọi người đều nhìn chằm chằm, chỉ thấy Tiểu Bạch hai mắt lim dim, ửng hồng trên mặt càng lúc càng đậm, dường như toát ra từ làn da trắng nõn của nàng, xinh đẹp vô cùng, phong tình vạn chủng. Mà nàng lúc này, đôi mắt long lanh như nước, giống như muôn vàn ánh sáng đều hội tụ trong đó, khiến người ta nhìn một cái là say lòng.
Chỉ là nàng xinh đẹp như vậy, tửu lượng lại càng đáng sợ, cho đến lúc này, vậy mà vẫn không thấy nàng có dấu hiệu đứng không vững, vẫn đang uống rượu từng ngụm lớn.
Người Kim tộc rất thích rượu mạnh, liếc mắt một cái là nhận ra nữ tử này không hề giả vờ, thật sự là dùng tửu lượng của mình để đấu với một đám nam tử, nhất thời đều bội phục, lại càng bị dung nhan tuyệt thế của Tiểu Bạch làm cho kinh diễm, không nhịn được đều lớn tiếng khen hay.
"Bịch!"
"Bịch!"
Hai tiếng động nặng nề vang lên, hai chiến sĩ Kim tộc nữa lại ngã xuống, lúc này, chỉ còn lại tiểu đầu mục chiến sĩ Kim tộc kia đang cố gắng chống đỡ, nhưng nhìn bước chân hắn loạng choạng, rõ ràng cũng đã đến giới hạn.
Còn Tiểu Bạch, sắc mặt càng lúc càng đỏ, bỗng nhiên nghiêng người một cái, đám đông vây xem lập tức ồ lên kinh ngạc. Tiểu Bạch lại chậm rãi hạ túi rượu xuống, thở phào một cái, đôi mắt như muốn nhỏ ra nước, rượu càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, người đẹp như hoa, tay phải vẫn cầm túi rượu, tay trái vẫy về phía đám đông, cười nói:
"Hây!"
Đám đông lập tức ồ lên, A Khắc Tây trong tiếng Kim có nghĩa là rượu ngon, tửu lượng của cô nương này thật lớn, dung mạo lại càng xinh đẹp, lại đúng lúc hô lên "Rượu ngon", trong nháy mắt đám đông vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiểu Bạch lắc đầu, dường như cũng đã có chút say, bước chân cũng có chút loạng choạng, thân thể lắc lư, nhìn như đóa sen xinh đẹp lay động trong gió mùa hè, chậm rãi đi đến bên cạnh Quỷ Lệ, dựa vào người hắn, cười khúc khích với hắn.
Quỷ Lệ theo bản năng đưa tay đỡ nàng.
Tiểu Bạch nhắm mắt, đầu lắc nhẹ một lúc, bỗng nhiên lại cười to, tiếng cười sảng khoái, vui vẻ, hân hoan và nhiệt tình, hướng về bầu trời trong xanh vạn dặm, lớn tiếng hô:
"Ba trăm năm! Ba trăm năm a ba trăm năm..."
Bích Dao ngẩng đầu, giơ tay, uống rượu!
Phong thái uống rượu kia, quả nhiên là thanh diễm nhu mị tuyệt thế, lại mang theo tiêu sái, hào phóng cùng khí chất coi trời bằng vung.
"Ầm!"
Tên Kim tộc cuối cùng cũng ngã xuống đất, dù cực kỳ không cam lòng nhưng mặt đỏ như mông Tiểu Hôi, hữu tâm vô lực, chốc lát sau nằm bất tỉnh nhân sự, ngã xuống đất ngủ say.
Bên cạnh có người chạy đi cầm lấy túi rượu của hắn xem xét, còn non nửa túi liệt tửu, không khỏi biến sắc, lớn tiếng hướng đám người chung quanh tuyên bố, đám người xôn xao, hiển nhiên đây đã là kỷ lục bất khả tư nghị.
Nhưng mọi người không quên vẫn còn một nữ tử khó tin còn đang uống rượu.
Mặt Bích Dao lúc này đỏ như ngọc, thậm chí cả cổ và ngực lộ ra cũng đỏ ửng lên.
Nhìn bộ dáng của nàng, giờ phút này tựa hồ cũng đứng không vững, nhưng nàng dựa vào thân thể Trương Tiểu Phàm, vẫn đang uống từng ngụm lớn.
Trong đám người, giờ phút này dần dần an tĩnh lại, biểu lộ trên mặt mọi người đã từ hưng phấn bội phục chậm rãi biến thành kính sợ.
Cuối cùng, Bích Dao uống cạn một ngụm rượu mạnh cuối cùng, buông túi rượu ra, hai mắt tựa hồ cũng mở không ra, sau đó nàng đỏ mặt cười cười, biểu lộ lười biếng, tùy tay vung lên, ném túi rượu to như vậy ra ngoài.
Lập tức có người chạy tới nhặt túi rượu lên kiểm tra, lập tức phát hiện, túi rượu này vậy mà trống không!
Người nọ lập tức quay người, lớn tiếng tuyên bố với đám người chung quanh đang nhìn chằm chằm hắn, đám người trầm mặc một lát, đột nhiên phát ra tiếng la hét vang trời.
Trong tiếng ồn ào, Trương Tiểu Phàm lại như ngồi trên đống lửa, thân thể mềm mại như không xương của Bích Dao tựa vào người hắn, gương mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt đẹp nửa khép nửa mở, ánh mắt ôn nhu như nước, chăm chú nhìn hắn.
"Nàng vẫn ổn chứ?" Trương Tiểu Phàm nhịn nửa ngày, mới thì thào nói ra một câu này.
Bích Dao đưa tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, thân thể tựa vào trong ngực hắn, tựa hồ say rượu, hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn môi dưới, hô hấp dần dần trầm trọng, nhưng trong mắt vẫn dịu dàng, bên miệng vẫn tươi cười, lại không thay đổi chút nào.
"Chàng..." Giọng nói của Bích Dao dường như cũng muốn nhỏ nhẹ ôn nhu như nước, bên tai Trương Tiểu Phàm, hơi thở như lan, mang theo vài phần nóng bỏng, khẽ hỏi:
"Có thích ta không?"
"..."