Chương 115: Thương Tâm

Tru Tiên (bản tân tu)

Tiêu Đỉnh 15-09-2024 15:52:00

Ngọn lửa cháy sáng rực cả bầu trời, soi sáng núi rừng xa gần như ban ngày. Ngay cả khi cách xa trăm dặm, vẫn có thể nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa. Phần Hương Cốc do Thượng Quan Sách dẫn đầu cùng Lục Tuyết Kỳ của Thanh Vân Môn, Pháp Tướng của Thiên Âm Tự dừng chân trên con đường cổ cách Thất Lý Đồng trăm dặm, nhìn dị tượng cháy trên bầu trời. Lý Tuân cau mày: "Hình như có chuyện rồi." Pháp Tướng nhìn về phía xa, trầm giọng nói: "Ánh lửa kia tà khí trùng thiên , quỷ dị vô cùng, e rằng có yêu ma tà đạo đang quấy phá." Lý Tuân quay đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ đang đứng bên cạnh, thấy nàng vẫn lạnh lùng như cũ, không nói một lời, bèn quay sang Thượng Quan Sách: "Thượng Quan sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Pháp Tướng cùng mọi người đồng loạt nhìn về phía Thượng Quan Sách. Thượng Quan Sách đang nhìn về phía xa, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái, dường như có chút kinh hãi bất định. Nghe Lý Tuân hỏi, hắn như bừng tỉnh, thân thể chấn động, sau đó sắc mặt trở lại bình thường, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu là yêu ma tà đạo, chúng ta thân là người trong chính đạo, không thể khoanh tay đứng nhìn, càng nên đến xem xét. Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng đến đó. Nhìn ma diễm kia bốc cao, e rằng yêu nhân kia đạo hạnh không thấp, gây ra tai họa không nhỏ. Chúng ta đến sớm một khắc, có thể cứu được thêm nhiều mạng người." Pháp Tướng chắp tay: "Thượng Quan sư thúc nói phải." Thượng Quan Sách gật đầu: "Vậy ta đi trước một bước, các ngươi mau chóng đuổi theo!" Nói xong, không đợi mọi người lên tiếng, hắn vung tay áo, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng xám lao vút lên trời, bay nhanh về phía Thất Lý Đồng. "Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên trong đám người. Mọi người giật mình nhìn lại, thì ra là Lữ Thuận đang đứng đó với vẻ mặt khó chịu, khinh thường ra mặt. Lý Tuân có chút lúng túng. Dù sao hai người này đều là bậc trưởng bối, hắn không tiện nói gì, bèn quay sang Pháp Tướng và Lục Tuyết Kỳ: "Chúng ta cũng mau đi thôi!" Pháp Tướng và Lục Tuyết Kỳ gật đầu, cùng bay lên trời. Lý Tuân theo sát phía sau. Lữ Thuận tuy không tình nguyện, nhưng địa vị của Thượng Quan Sách trong lòng mọi người rõ ràng cao hơn hắn rất nhiều. Hơn nữa Lý Tuân cũng đã lên tiếng, các đệ tử khác đều lần lượt bay theo, chỉ còn lại một mình Lữ Thuận. Cuối cùng hắn cũng phải chửi thầm vài câu rồi bay lên. Phía trước, Pháp Tướng và Lục Tuyết Kỳ bay song song. Lý Tuân xuất phát sau, lúc này cũng dần dần đuổi kịp. Ngay khi Lý Tuân sắp đuổi kịp, còn cách khoảng một trượng, Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên nói như tự nhủ: "Thượng Quan sư thúc bay nhanh thật!" Pháp Tướng ở bên cạnh nàng, được kim quang của pháp bảo Luân Hồi Châu bao phủ, tăng bào trắng như trăng bị gió thổi phần phật. Lúc này, hắn quay đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ, chỉ thấy nàng bạch y như tuyết, mặt lạnh như sương, tựa như tiên tử cửu thiên bay lượn trong đêm tối, lạnh lùng mà xinh đẹp. Ánh mắt hắn sáng lên, khóe miệng hiện lên nụ cười đầy ẩn ý, khẽ nói: "Đúng vậy! Hắn bay nhanh thật..." "Vút!" Tiếng gió rít lên, Lý Tuân đuổi kịp, bay song song với hai người. Lát sau, Lữ Thuận cũng đuổi theo. Lúc này, có lẽ là do đạo hạnh của Thượng Quan Sách quá cao thâm, bốn người đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa. ... Trong Thất Lý Đồng, chiến sự càng lúc càng ác liệt. Đại vu sư trên đài cao tuy rằng chật vật, nhưng dưới sự thúc giục của vu lực thần bí, cây pháp trượng màu đen khảm ngọc cốt tỏa ra ánh sáng đỏ kỳ dị ngày càng mãnh liệt, bao phủ toàn bộ Thất Lý Đồng. Dù bị những quả cầu lửa khổng lồ trên bầu trời tấn công, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Có vài lần, màn chắn đỏ rung lên dữ dội, suýt bị cầu lửa phá vỡ, nhưng Đại vu sư lại múa may, làm những động tác kỳ quái, chống đỡ được. Chỉ là không có ai đứng gần, nếu không sẽ thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đại vu sư lúc này đang chảy máu ở tất cả bảy khiếu, e rằng đã sắp kiệt sức. Trong sơn cốc, tình thế càng bất lợi cho Kim tộc. Các chiến sĩ Kim tộc vốn sùng kính Đại vu sư như thần linh, giờ phút này lại thấy Đại vu sư bị ác ma trên trời kia áp chế. Cộng thêm việc Khuyển Thần Phệ Thiên ngàn năm mới có một lần xuất hiện, là điềm đại hung, khiến ý nghĩ tuyệt vọng dâng lên trong lòng mỗi người. Ngược lại, chiến sĩ Mộc tộc lại càng hăng máu, đánh đến mức hai mắt đỏ ngầu. Quỷ Lệ đứng ở phía xa, cau mày. Pháp thuật mà kẻ thần bí trên trời kia thi triển vô cùng hiếm thấy và kỳ quái, hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, ngay cả trong các điển tịch của Quỷ Vương Tông cũng không có ghi chép. Biên giới Nam Cương lại có nhân vật như vậy, quả nhiên thiên hạ rộng lớn, nhân tài ẩn dật khắp nơi. Thấy Đại vu sư sắp không chống đỡ nổi, Quỷ Lệ định bay lên giúp đỡ, bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh ở phía xa, hình như là tiếng của phụ nữ và trẻ em. Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy nơi những người phụ nữ và trẻ em Kim tộc trốn ở phía xa, không biết từ lúc nào đã bị một toán chiến sĩ Mộc tộc tìm thấy. Bọn chúng như sói vào bầy cừu, chém giết không tha, cảnh tượng vô cùng thảm khốc. Người Quỷ Lệ run lên. Mười năm qua, hắn đã trải qua vô số cảnh tượng máu tanh, nhưng chưa từng giết những người dân thường không có sức phản kháng. Không hiểu sao, lúc này đây, tiếng khóc của những người phụ nữ và trẻ em kia lại như những mũi kiếm đâm vào tim hắn... Thuở thiếu thời, cảnh tượng máu chảy thành sông ở Thảo Miếu thôn, những người thân, hàng xóm đã nhìn hắn lớn lên, chẳng phải cũng chết như vậy sao... Tiểu Bạch đứng bên cạnh, đột nhiên quay đầu. Một luồng sát khí nồng nặc tỏa ra từ người nam tử bên cạnh. Hai mắt hắn bỗng nhiên đỏ ngầu. Trong đám người Kim tộc, một người phụ nữ bị chiến sĩ Mộc tộc chém ngã. Phía sau nàng, một đứa bé mặt mày hoảng sợ, há to miệng chạy thục mạng nhưng không phát ra tiếng, chính là đứa bé câm từng đưa cơm cho Quỷ Lệ. Tên hung thủ máu me đầy mặt nhe răng cười lấy đuổi theo, chỉ vài bước đã đến sau lưng đứa bé, giơ cao chiếc rìu đá sắc nhọn, bổ xuống. Đứa bé ngã xuống đất, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, tuyệt vọng há to miệng. "Ầm!" Máu bắn tung tóe, nở rộ trong màn đêm. Một thân hình vạm vỡ vỡ tan, rơi xuống như mưa. Quỷ Lệ đứng giữa gió tanh mưa máu, hai mắt đỏ ngầu, hít một hơi thật sâu. Ngửa mặt lên trời, gào thét! Tiếng gào thét thê lương như tiếng kêu tuyệt vọng của quỷ dữ, là sự giãy giụa trong bóng tối suốt mười năm, vang vọng lên tận trời xanh. Mọi người đều kinh hãi! Đứa bé run rẩy toàn thân, nhìn cây ma bổng màu đen trong tay Quỷ Lệ bỗng nhiên sáng lên, tỏa ra ánh sáng đỏ khát máu và tham lam. Trong nháy mắt, hơn mười chiến sĩ Mộc tộc đang đuổi giết phụ nữ và trẻ em xung quanh bị một luồng sức mạnh vô hình xé nát. Máu tươi phun trào, hội tụ trên không trung, xoay quanh bóng hình tuyệt vọng và điên cuồng kia, rồi dần dần bị Phệ Huyết Châu trong tay Quỷ Lệ hút vào. Tất cả mọi người trên chiến trường đều dừng lại, nhìn vào bóng hình như ma quỷ kia với ánh mắt kinh hoàng. Phệ Huyết Châu càng lúc càng sáng. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc không chỉ lưu chuyển trong cơ thể hắn, mà lúc này, sau khi hút máu của hơn mười người, Phệ Huyết Châu như được tái sinh, yêu lực tăng mạnh, ánh sáng đỏ kỳ dị càng lúc càng rực rỡ, phản chiếu trong mắt Quỷ Lệ, tựa như quỷ hỏa. Tiểu Bạch đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm vào bóng hình dần dần nhuốm máu và điên cuồng kia, rồi đột nhiên quay đầu đi, không muốn nhìn nữa. Giữa đêm gió mưa máu, dường như có tiếng thở dài khe khẽ của nàng. Dục vọng đã ngủ yên từ lâu, tiếng gào thét bị chôn vùi sâu trong tim, cùng với sự kiêu ngạo bẩm sinh, bỗng nhiên trỗi dậy. Hai mắt hắn ánh lên tia máu, nhìn xung quanh. Mùi máu tanh tràn ngập. Những người Kim tộc vừa được cứu hoảng sợ kêu la, chạy tán loạn, cố gắng thoát khỏi bóng hình bỗng nhiên trở nên như ác ma kia. Hương vị ngọt ngào của máu tươi ngay trước mắt, khiến hắn say mê không thể kiềm chế. Hắn hít sâu, thở dốc, trong cơn điên cuồng, hình như vẫn còn một tia đau đớn... Phệ Huyết Châu ở ngay bên cạnh, cùng hắn kề vai sát cánh, không rời không bỏ. Nhưng ánh sáng đỏ nhấp nháy kia lại như đang cười nhạo thế nhân. Trầm luân đi, trầm luân đi! Hắn vươn tay ra, trên đầu ngón tay có máu nhỏ xuống. Đứa bé câm dưới tay hắn vì sợ hãi mà không thể cử động, chỉ nhìn thấy một màn đỏ che khuất bầu trời ập đến, rơi vào tuyệt vọng. Nhưng ánh sáng đỏ như máu kia bỗng nhiên dừng lại. Đứa bé sợ hãi ngẩng đầu lên, thấy thân thể ác ma kia đang run rẩy. Khuôn mặt hắn dường như đã méo mó, nhưng trong màn máu, ác ma này dường như vẫn đang liều mạng giãy giụa, nghiến răng, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. Ánh sáng của Phệ Hồn mờ đi một chút. Quỷ Lệ nghiến răng, thở hổn hển, lùi lại một bước, giọng nói như bị ép ra từ kẽ răng, khàn đặc và đầy đau đớn: "Đi..." Đứa bé vội vàng lăn lộn chạy sang một bên. Quỷ Lệ nhắm mắt lại, lắc đầu đau đớn. Phệ Hồn trong tay hắn bỗng nhiên sáng lên, khí tức hung ác lại trỗi dậy trong cơ thể. Ngay lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng gọi: "Trương——Tiểu——Phàm——" Từ trên trời, tiếng gọi vang lên như chém băng cắt tuyết, như tiếng phượng hoàng hót vang, chứa đựng sự phẫn nộ vô hạn và nỗi đau khôn nguôi! Lục Tuyết Kỳ bạch y như tuyết, phá không mà đến giữa màn máu. Thiên gia trong tay nàng tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng xanh tỏa ra, chiếu sáng khuôn mặt nàng, đôi mắt nàng, cùng với sự phẫn nộ và đau thương của nàng. ... Ánh sáng đỏ lóe lên, nghênh đón, tiếng sấm ầm ầm vang vọng. Trong nháy mắt, đất đai trong vòng mười trượng nứt toác. Dòng sông gần đó đã bị nhuộm đỏ máu, nước sông bắn lên trời, nhuộm đỏ cả bầu trời. Giữa màn máu, Đại vu sư ở phía xa dần dần không chống đỡ nổi nữa, màn chắn đỏ yếu dần, những quả cầu lửa khổng lồ xuyên qua màn chắn, rơi xuống đất Thất Lý Đồng. Tiếng nổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, lửa cháy ngút trời, tựa như địa ngục trần gian. Giữa biển lửa, ánh sáng đỏ và xanh giao tranh rồi tách ra. Nữ tử bạch y chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt không còn chút máu. Trước mặt nàng, là người đang thở dốc, bị hung quang và huyết diễm bao quanh, là kẻ đang cầm Phệ Huyết Ma bổng... Gió nóng thổi tung vạt áo và mái tóc nàng. Dưới ánh lửa, thân thể nàng khẽ run lên. Chỉ có bàn tay nắm Thiên gia , vì dùng sức quá mạnh mà không hề nhúc nhích. Tiếng xé gió vang lên, Pháp Tướng, Lý Tuân và những người khác lần lượt đáp xuống phía sau Lục Tuyết Kỳ. Nhưng trong đám người, không thấy bóng dáng Thượng Quan Sách đâu. Mọi người nhìn Quỷ Lệ phía trước, cả người hắn đầy máu, vẻ mặt hung dữ. Những người từng quen biết hắn đều kinh hãi. Lý Tuân còn đỡ, nhưng trong mắt Pháp Tướng lại thoáng qua nỗi đau không thể xóa nhòa, thân thể cũng run lên, khẽ niệm Phật. "Ngươi, ngươi, ngươi..." Lục Tuyết Kỳ không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày, trên mặt chỉ còn lại nỗi đau và phẫn nộ. Lúc này, nàng thậm chí không nói nên lời. Lý Tuân đứng bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt Lục Tuyết Kỳ, hắn là người thông minh, đương nhiên không cho rằng nàng chỉ vì phẫn nộ mà mất bình tĩnh như vậy. "Trương Tiểu Phàm!" Lý Tuân quát lớn, vẻ mặt nghiêm nghị và tức giận,"Tộc nhân Nam Cương ở nơi này vốn không liên quan gì đến Trung Nguyên, ngươi có thù oán gì với bọn họ mà lại tàn sát như vậy?" Thân thể Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ gần như đồng thời chấn động. Phệ Huyết Châu tỏa ánh sáng đỏ bao phủ xung quanh, Quỷ Lệ chậm rãi nhìn khắp bốn phía. Kim Mộc nhị tộc kịch chiến đã lâu, hai tộc vốn đã có thù sâu như biển, lần này lại càng là trận chiến sinh tử, ra tay không chút lưu tình. Lúc này trong Thất Lý Đồng, mặt đất khắp nơi đều là thi thể, xác người la liệt, tay chân văng tứ tung, thảm không nỡ nhìn. Trong đó còn có rất nhiều phụ nữ và trẻ em Kim tộc bị chiến sĩ Mộc tộc tìm được trước đó, lúc này cũng chết chóc vô số, nhìn thấy mà kinh hãi, khiến người ta dựng tóc gáy. Mối thù giữa Mộc tộc và Kim tộc không đội trời chung, dù là phụ nữ hay trẻ em cũng không tha, cộng thêm ngọn lửa nóng rực thiêu đốt xung quanh, tạo thành một địa ngục trần gian. Mà Quỷ Lệ bị máu tươi nhuộm đỏ, giờ phút này, hắn giống như một Ma Vương khát máu, hung tợn đứng trên lò sát sinh này. Tham lam và tà ác, hung bạo và điên cuồng! Có lẽ, còn có một tia tuyệt vọng ẩn sâu. Dương khí đến muộn, dường như bị yêu lực của Phệ Huyết Châu áp chế đến mức không thể động đậy, mãi đến lúc này mới từng chút một giải phóng ra, dần dần triệt tiêu khí tức lạnh lẽo quấn quanh trái tim hắn. Chỉ là hắn bỗng nhiên cười thảm, có lẽ hắn thà không tỉnh lại. Xuyên qua ngọn lửa đang cháy dữ dội, ánh mắt đau thương của nữ tử áo trắng kia vượt qua mọi chướng ngại của thế gian, đâm thẳng vào lòng ai? Nàng chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay lên, ánh sáng của Thiên gia như nước mùa thu. "Trương——Tiểu——Phàm——" Giọng nói yếu ớt, từ phía bên kia ngọn lửa đang cháy hừng hực, khẽ khàng truyền đến. Nàng cắn môi, nước mắt tuôn rơi. Nước mắt hòa lẫn với máu, nhẹ nhàng rơi xuống lưỡi kiếm Thiên gia , lặng lẽ trượt xuống, khi rơi xuống đất đã hóa thành máu loãng. Là ai, đã làm tổn thương trái tim của ai... "A!" Quỷ Lệ ngửa mặt lên trời gào thét, giữa biển máu lửa, tâm trí hắn tuy tỉnh táo, nhưng con người lại điên cuồng. Đoạn tuyệt đi! Đoạn tuyệt đi! Hãy dùng một nhát đao cắt đứt quá khứ! Hắn cười gằn trong biển lửa, dùng sự điên cuồng để che giấu nỗi đau, Phệ Huyết Châu tỏa ra ánh sáng đỏ vô biên, cùng chủ nhân xông về phía chính nghĩa kia... ! Có người, ở phía xa, khẽ thở dài, nhưng cuối cùng không ai có thể nghe thấy. Chính đạo nhao nhao quát lớn, cảnh giác đề phòng. Trong mắt Lục Tuyết Kỳ phản chiếu bóng người đang lao tới, bóng dáng mang theo tuyệt vọng kia, dường như trùng lặp với mười năm trước. Môi nàng khẽ run, lặng lẽ tự nhủ, người đang điên cuồng lao đến kia... "Trương Tiểu Phàm..." Nàng dùng giọng nói không ai nghe thấy, lặng lẽ gọi. Sau đó, nàng cầm kiếm xông lên, áo trắng như tuyết, tựa như đóa bách hợp giữa biển lửa, tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp như xưa. Keng! Tiếng vang sắc bén vang lên, Thiên gia thần kiếm tỏa ra vạn đạo hào quang, che khuất bầu trời, ánh sáng đỏ của Phệ Huyết Châu lại như ma quỷ hiện lên trong ánh sáng xanh, mặc cho ánh sáng xanh có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể hoàn toàn áp chế. Ầm ầm, một ngọn lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, hai bóng người tách ra rồi lại gặp nhau, sau đó kịch liệt giao chiến, kình khí như sóng lớn cuồn cuộn, trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh điểm, điên cuồng tuôn ra về bốn phía. Ở nơi giống như địa ngục này, hai người cuối cùng lại một lần nữa quyết chiến. Cho dù, hai bóng người kia, trong ánh lửa đều thê lương như vậy. ... A Hợp Đài có chút chưa hoàn hồn, vốn dĩ mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng ở Thất Lý Đồng lại liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ, những nhân vật xa lạ lần lượt xuất hiện, hơn nữa đều là người tu đạo, trong đó thậm chí có cả cao thủ mà ngay cả hắn cũng phải kiêng dè. Những người phía dưới cũng kỳ quái, chưa nói được mấy câu đã tự động đánh nhau, bỏ mặc hắn sang một bên. Mà Mộc tộc vốn chiếm ưu thế lại bị những người này xông vào, thế mà cũng giống như Kim tộc, đều kinh hãi lui sang một bên. A Hợp Đài thầm mắng trong lòng, lúc này cũng không để ý nhiều nữa, trước khi hắn xuống núi, lời nói lạnh lùng của Ma Vương kia vẫn còn văng vẳng bên tai,"Chỉ cần lấy lại được thánh khí Cốt Ngọc của Mộc tộc các ngươi, rồi cướp lấy thánh khí Hắc Trượng của Kim tộc, thì việc Mộc tộc thay thế Kim tộc sẽ không thể đảo ngược..." Hắn hít sâu một hơi, tập trung tinh thần vào Đại Vu Sư vẫn đang ngoan cường chống cự. Quát lớn một tiếng, A Hợp Đài đang ở trên mây bỗng nhiên giang rộng hai tay, trong khoảnh khắc, máu tươi từ mười bốn khớp xương trên hai tay hắn đồng loạt bắn ra. Gần như cùng lúc đó, vô số quả cầu lửa khổng lồ bùng cháy dữ dội, đồng loạt xuyên qua tầng mây, nện xuống Đại Vu Sư. Hồng mạc mỏng manh cuối cùng không chịu nổi nữa, dưới sự va chạm liên tục của những quả cầu lửa đen, sau một lúc, ầm ầm biến mất. Trong nháy mắt, toàn bộ Thất Lý Đồng chìm trong biển lửa, Đại Vu Sư sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã quỵ xuống đất. A Hợp Đài mừng rỡ, từ trên không trung lao xuống, trong chớp mắt đã đến chỗ Đại Vu Sư trên đài cao. Đại Vu Sư cố gắng vịn Hắc Trượng đứng dậy, khàn giọng nói: "Ngươi, ngươi điên rồi, vậy mà lại đi cầu xin Thú Yêu..." A Hợp Đài không đợi lão nói xong, một cước đá ngã lão già đã suy yếu đến cực điểm này, đồng thời cướp lấy Hắc Trượng, cẩn thận nhìn đầu Hắc Trượng, đúng là thánh khí Cốt Ngọc mà Mộc tộc trên dưới đã ngày đêm mong nhớ suốt hai trăm năm. "Ha ha ha..." Hắn vô cùng đắc ý, không nói thêm gì nữa, đang định tiến lên bổ sung một kích, giết chết kẻ thù không đội trời chung của Mộc tộc mấy trăm năm nay, nhưng ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy những người ngoại tộc dưới núi đã có người chú ý đến đây, liền liền đứng dậy bay tới. A Hợp Đài giật mình, lập tức quyết định không nên gây thêm chuyện nữa, dù sao sau trận chiến vừa rồi, Đại Vu Sư dưới yêu lực của Ma Vương, đã giống như phế nhân, không còn chút uy hiếp nào đối với Mộc tộc nữa. Hắn đã quyết định, ôm Hắc Trượng vào ngực, miệng niệm thần chú, một lát sau, vô số ánh lửa từ trên trời rơi xuống, bao phủ lấy hắn, sau đó phóng lên trời, trong ngọn lửa ngùn ngụt, không biết đi đâu. Chỉ để lại Thất Lý Đồng như địa ngục và Đại Vu Sư già nua này, trên đài cao tuyệt vọng kêu gào: "Thú Yêu! Đó là Thú Yêu! Sao ngươi dám..."... Những đám mây lửa cháy trên bầu trời dần dần mờ đi, A Hợp Đài ẩn mình trong mây đen, nhanh chóng rời khỏi Thất Lý Đồng, sau đó đáp xuống một thung lũng hẻo lánh. Lúc này có thể nói Kim Mộc nhị tộc đều bị tổn thất nặng nề, nhưng A Hợp Đài không vội đi tìm những tộc nhân Mộc tộc còn sống sót. Hắn cẩn thận quan sát Hắc Trượng trong tay, một luồng vu lực thần bí thoang thoảng chảy trong thân trượng màu đen, khiến nhiệt huyết trong cơ thể người Mộc tộc dần sôi sục. A Hợp Đài cười lạnh, siết chặt Cốt Ngọc Hắc Trượng trong tay, giờ phút này, hắn đột nhiên không còn sợ hãi nữa. Ngay cả Ma Vương trong truyền thuyết kia, hắn cũng không để vào mắt. Vừa nghĩ đến việc ngay cả Ma Vương đáng sợ kia cũng bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay, A Hợp Đài liền hưng phấn không kiềm chế được, cất tiếng cười to. Tiếng cười vang vọng trong đêm tối, vang vọng khắp thung lũng. "Ha ha ha, ha ha ha..." Đang lúc hắn cười khoái trá, đột nhiên một giọng nói vang lên từ bóng tối trong thung lũng, trầm thấp mà nhỏ nhẹ: "Lợi hại, lợi hại!" A Hợp Đài giật mình, vội vàng quay người nhìn lại, nhưng chỉ thấy một vùng tối đen, không nhìn rõ thứ gì, lớn tiếng quát: "Là ai, ra đây!" Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện bốn ngọn lửa đỏ rực, to như đấu, sau đó là một tiếng thở dốc trầm thấp, giống như tiếng gầm gừ của mãnh thú, truyền ra từ bóng tối. Sắc mặt A Hợp Đài đại biến. Nhưng bốn ngọn lửa đỏ kia không hề di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm A Hợp Đài trong bóng tối. Ngược lại, trước những ngọn lửa đỏ này, một người áo đen chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối. Người này dường như trôi ra từ bóng tối, toàn thân từ đầu đến chân đều được bao phủ bởi áo đen, chỉ để lộ hai con mắt, trống rỗng trông thật đáng sợ. Nhìn thân thể cứng đờ của hắn, không phải là đi ra, mà là lơ lửng cách mặt đất hai thước, bay ra. Đồng tử A Hợp Đài co rút lại, vẻ mặt càng thêm căng thẳng, như nhìn thấy quỷ dữ. Người áo đen chậm rãi nói: "A Hợp Đài, ngươi quả nhiên không phụ lòng mong đợi của Thú Thần đại nhân, đã đoạt được cả Cốt Ngọc và Hắc Trượng." A Hợp Đài vô thức siết chặt Cốt Ngọc Hắc Trượng, hành động này bị người áo đen nhìn thấy, phía sau hắn, nơi có bốn ngọn lửa đỏ kia, dường như lại phát ra một tiếng gầm gừ tức giận. Người áo đen khẽ giơ tay, thứ dị vật trong bóng tối phía sau lúc này mới bình tĩnh lại một chút, sau đó hắn nhìn A Hợp Đài, nói: "A Hợp Đài, xem ra ngươi không muốn thực hiện lời hứa với Thú Thần đại nhân, giao hai thánh khí này cho chúng ta?" Sắc mặt A Hợp Đài liên tục thay đổi, nhưng sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng lòng tham vẫn chiếm ưu thế. "Phụt!" A Hợp Đài lộ ra vẻ mặt hung ác, cười lạnh nói: "Bây giờ ta có Hắc Trượng, Cốt Ngọc, nếu ngươi không sợ chết thì cứ thử xem!" Người áo đen trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Nói như vậy, ngươi thật sự muốn phản bội Thú Thần đại nhân?" A Hợp Đài giơ cao Cốt Ngọc Hắc Trượng, cảm thấy vu lực trong cơ thể tràn đầy, dường như thiên hạ nằm trong tay, không khỏi cười lớn nói: "Thì sao nào? Ngươi đừng tưởng ta không biết, nếu không có đủ năm thánh khí của ngũ tộc Nam Cương, Thú Yêu căn bản không thể sống lại trong Trấn Ma Động. Nếu không có nó, dù là ngươi hay con rồng ác phía sau ngươi, trước mặt thánh khí của ta cũng chẳng là gì cả! Ha ha ha..." Bốn ngọn lửa đỏ phía sau người áo đen phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, rõ ràng là vô cùng tức giận, nhưng người áo đen lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn A Hợp Đài, nói: "Ngươi đừng quên, năm thánh khí của ngũ tộc này rốt cuộc có lai lịch gì. Các ngươi, lũ man di Nam Cương, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy được ba phần vu lực của chúng. Nếu không phải Thú Thần đại nhân truyền pháp cho ngươi, làm sao ngươi có thể cướp được từ tay lão già Đại Vu Sư bất tử của Kim tộc kia?" Giọng hắn dần trầm xuống, lời nói càng thêm lạnh lẽo: "Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, đừng chống lại Thú Thần đại nhân!" Trong lòng A Hợp Đài không hiểu sao đột nhiên run lên, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng cảm nhận được cơ thể đang khẽ run rẩy. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại siết chặt Cốt Ngọc Hắc Trượng. "Chết đi!" Hai mắt hắn trợn trừng, vung Hắc Trượng lên, trong nháy mắt, một luồng hắc hỏa từ Hắc Trượng lao ra, bắn thẳng về phía người áo đen. Nơi nó đi qua, đều bị thiêu cháy đen. Người áo đen hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy hắn có động tác gì, hắc hỏa đột nhiên bị một lực lượng vô hình chặn lại cách hắn ba thước. "Thú Thần đại nhân quả nhiên sáng suốt, biết ngươi lòng dạ hiểm độc, một khi đã đạt được mục đích, nhất định sẽ phản bội." A Hợp Đài cười gằn nói: "Thì sao chứ? Trong Trấn Ma Động, từ Thú Yêu trở xuống, đúng là có vô số yêu ma quỷ quái có vu lực cao cường, nhưng ngoài ngươi là Vu Yêu ra, còn ai có thể ra ngoài được? Bây giờ với đạo hạnh yếu ớt của ngươi, chẳng lẽ còn muốn cướp thánh khí từ tay ta sao?" Người áo đen nhìn vẻ mặt ngông cuồng của A Hợp Đài, lắc đầu, đưa tay vào ngực lấy ra một thứ. Vật này vừa rời khỏi ngực Vu Yêu, lập tức tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa, là một viên ngọc đen bóng, trong đêm tối này, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thấy rõ. A Hợp Đài nhìn viên ngọc vài lần, không khỏi có chút căng thẳng, đang âm thầm suy nghĩ xem có nên lập tức tấn công hay không, không để cho người áo đen này giở trò quỷ quái, thì người áo đen kia nắm tay lại, trực tiếp bóp nát viên ngọc đen. Sau một lát, những mảnh vụn như cát rơi xuống từ lòng bàn tay hắn. A Hợp Đài bị hành động của hắn làm cho giật mình, tập trung cảnh giác, nhưng gió núi thổi qua, những mảnh vụn kia đều bay theo gió, hơn nữa hướng gió thổi hoàn toàn ngược với hắn, hắn đợi thêm một lúc, nhưng không có chuyện gì xảy ra. A Hợp Đài cười ha hả, nói: "Ngươi muốn giở trò gì..." Lời còn chưa dứt, tiếng hắn đột nhiên im bặt, như bị thứ gì đó chặn lại trong cổ họng. Gần như cùng lúc đó, một luồng ánh sáng lóe lên trong đêm tối, chiếu sáng xung quanh, vô cùng sáng chói. Mà luồng ánh sáng này, là bắn ra từ người A Hợp Đài. Trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy tiếng "phụt phụt phụt..." liên tục vang lên, trên người A Hợp Đài từ trong ra ngoài, đột nhiên bắn ra hơn mười tia sáng, nhìn thoáng qua, giống như trên người đồng thời bị đục mười mấy lỗ thủng, vừa buồn cười, vừa đáng sợ. A Hợp Đài trong miệng rốt cuộc nói không ra một chữ, há to miệng, chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt một bộ sợ hãi cùng không thể tưởng tượng nổi. Hắc y nhân lạnh lùng bay ở phía trước hắn, nói: "Thú Thần đại nhân sớm biết ngươi không đáng tin, lúc trước khi truyền cho ngươi Hắc Hỏa, cố ý giữ lại Hắc Hỏa Tinh Châu này, chỉ cần phá hủy Hắc Hỏa Tinh Châu này, Hắc Hỏa lực tất nhiên phản phệ chủ nhân, khiến ngươi chết dưới pháp lực mà Thú Thần đại nhân đã truyền cho ngươi!" Trong mắt A Hợp Đài tràn ngập sợ hãi và hối hận, há to miệng, lại chỉ phát ra tiếng thở dốc khàn khàn, sau một lát,"Phốc phốc phốc" liên tục phát ra tiếng trầm đục, hắc hỏa "Ầm" một tiếng từ trong cơ thể gào thét ra, nuốt trọn toàn bộ thân hình hắn, hừng hực thiêu đốt. Chỉ chốc lát sau, nam tử dã tâm bừng bừng này đã hóa thành tro tàn. Chỉ có Cốt Ngọc Hắc Trượng, vẫn an tĩnh nằm trong tro tàn. Hắc y nhân nhẹ nhàng bay tới, vẫy tay một cái, Cốt Ngọc Hắc Trượng bị hút vào trong tay hắn, hắn cười lạnh một tiếng, đang muốn rời đi, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chỗ tối một bên khác của sơn cốc, trầm giọng nói: "Là ai?" Trong bóng tối, một bóng người chậm rãi đi ra, áo xám đầu bạc, nếp nhăn trên mặt hằn sâu, chính là Thượng Quan Sách của Phần Hương Cốc. Lúc này, hắn nhìn hắc y nhân kia, lại nhìn hai đoàn Xích Hỏa tràn ngập địch ý phía sau hắc y nhân, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên Cốt Ngọc Hắc Trượng trong tay hắc y nhân. Thượng Quan Sách bỗng nhiên thở dài một hơi, nói: "Không phải đã nói, đợi chúng ta thêm vài năm sao?" Một thân áo đen của hắc y nhân phiêu đãng trong gió đêm, chậm rãi nói: "Thú Thần đại nhân, đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi." Thượng Quan Sách chậm rãi nói: "Lúc trước ta cùng Vân Dịch Lam sư huynh, đều ở trước mặt Thú Thần đại nhân nói qua..." Hắc y nhân bỗng nhiên cắt ngang: "Lời của vị cốc chủ sư huynh kia của ngươi, chính ngươi có tin không?" Thượng Quan Sách không nói. Hắc y nhân cầm Cốt Ngọc Hắc Trượng ôm vào trong ngực, cả người lui về phía sau, trong nháy mắt, biến mất ở trong bóng tối. Khóe mắt Thượng Quan Sách co giật, thân hình khẽ động, nhưng bốn đoàn xích hỏa đối diện đột nhiên bùng cháy dữ dội, tiếng gầm gừ mãnh liệt hơn. Giọng nói của hắc y nhân, từ xa truyền đến: "Thượng Quan Sách, ngươi đạo hạnh cao thâm, nhưng ta có Thao Thiết, lại thêm Cốt Ngọc Hắc Trượng, ngươi không cản được ta. Ngươi và ta nhiều năm giao tình, vẫn nên nể tình một chút!" Thân hình Thượng Quan Sách cứng đờ dừng lại. Sau một lát, bốn đoàn xích hỏa kia cũng dần dần biến mất trong bóng đêm. Giữa thiên địa, chỉ còn lại một mình hắn đứng trong sơn cốc lạnh lẽo thê lương, sau một lúc lâu, truyền ra một tiếng thở dài u uất. ... Bóng đêm càng sâu. Trong Thất Lý Động, đất đai vốn phồn vinh tốt đẹp giờ bị biển lửa nhấn chìm, khắp nơi đều là tiếng khóc than cùng gào thét. Đại vu sư của Kim tộc được kính trọng như thần linh bị trọng thương, sinh tử khó lường. A Hợp Đài mà Mộc tộc ký thác kỳ vọng đột nhiên biến mất, trong Thất Lý Động lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều người ngoại tộc, trong đó còn xuất hiện một nhân vật như ác ma. Dưới tình huống này, hai tộc Mộc, Kim đều không còn chiến ý, Mộc tộc dần dần rút khỏi Thất Lý Động, mà Kim tộc cũng không muốn đuổi theo, vội vàng cứu chữa người bị thương trong tộc, đồng thời vô số người mang theo ánh mắt căm thù, nhìn những người ngoại tộc vẫn ở trong Thất Lý Động. Nhưng những người đó căn bản không hề chú ý tới Kim tộc xung quanh, trong mắt bọn họ lúc này chỉ có bóng người màu đỏ, lam đang kịch đấu giữa không trung. Chính Ma lưỡng đạo Trung Nguyên, cao thủ tu đạo trẻ tuổi kiệt xuất của thế hệ mới, ở trong sơn cốc xa lạ này quyết đấu sinh tử. Lam quang của Thiên gia càng ngày càng mạnh, bao phủ khắp trời đất, gào thét mà đến, phảng phất như nàng đang vung tay, trời đất xoay chuyển, tiếng gió gào thét, có uy lực không thể ngăn cản. Dưới kiếm quang của nàng, mơ hồ thấy được khuôn mặt kiên quyết mà tiều tụy, không có một tia biểu cảm, lúc ra tay càng không có chút lưu tình nào. Tiếng kiếm rít xé gió, tiếng vang sắc bén, che lấp thiên địa, từ bốn phương tám hướng điên cuồng ập tới rồi lại biến mất. Quỷ Lệ cười lớn, rong ruổi bay lượn trong mưa kiếm, Phệ Huyết Châu càng như có linh tính, hồng quang ngập trời, như ác quỷ gào thét, giương nanh múa vuốt mà chiến đấu. Một kiếm kia như sương tuyết, bồng bềnh rơi xuống, có người thét dài, nghịch thiên mà lên. Thiên gia , Phệ Huyết, Phệ Huyết, Thiên gia ! Sau khi pháp bảo vô tình biến ảo khôn lường, ngay sau đó là ánh mắt như thế nào? Lục Tuyết Kỳ không biết, tầng tầng lớp lớp như sóng lớn, như quỷ khóc, như ma gào, Phệ Huyết hồng quang ầm ầm lao tới, yêu lực hung ác khiến tinh huyết toàn thân nàng như muốn phun ra ngoài. Thiên gia như tuyết, hóa thành Khai Thiên Cự Kiếm, ầm ầm chém xuống, đem hồng quang như núi chẻ làm đôi. Yêu lực khổng lồ phản chấn, Lục Tuyết Kỳ bạch y phiêu phiêu, bị chấn bay lên trời, chỉ thấy thân hình nàng, bay lượn trong gió, trường kiếm vung vẩy, tiếng xé gió vang lên, trong nháy mắt phong vân tụ hội, đều ở xung quanh nàng. Mái tóc tung bay, lướt qua gương mặt trắng nõn. Hít sâu. Nàng bước liền bảy bước, trên mây như tiên tử múa, còn chưa kịp mở miệng niệm chú, xung quanh chậm rãi hóa thành vòng xoáy, kịch liệt run rẩy. "Cửu Thiên Huyền Sát, hóa thành Thần Lôi. Hoàng Hoàng Thiên Uy, lấy kiếm dẫn dắt!" Chú ngữ cổ xưa, lại một lần nữa thần bí vang vọng trên bầu trời, thân ảnh màu trắng kia phản chiếu, như hoa bách hợp cuồng vũ! Mười năm thời gian, ở nơi đất khách quê người, mưa gió phiêu bạt này, ở nơi thiên địa biến sắc, phong vân hội tụ này, từng hồi ức hiện lên. Vòng xoáy hắc ám to lớn mà sâu thẳm, trên bầu trời nhanh chóng xoay tròn, điện quang lấp lóe, tiếng gió gào thét. Lục Tuyết Kỳ lơ lửng trên không, bạch y phiêu dật. Thanh Vân Môn Vô Thượng Kỳ Thuật Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết được nàng thi triển, quả thực là khí thế ngất trời, uy lực vô song. Giờ khắc này, so với Điền Bất Dịch trong trận chiến Lưu Ba Sơn năm xưa, khí thế cũng không hề kém cạnh. Những người chính đạo xung quanh đều kinh ngạc thán phục, nhưng cảnh tượng này lại khiến Quỷ Lệ chấn động. Sâu trong mây, dưới Thiên gia kiếm, vào lúc lam quang vô tận tỏa ra, trong thân ảnh Lục Tuyết Kỳ lại mơ hồ có một tia vàng nhạt, mang theo một phần trang nghiêm, cũng có một phần quỷ dị. Đây không phải đạo pháp của Thanh Vân Môn! Tiếng gió dữ dội càng lúc càng mạnh, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Quỷ Lệ rồi biến mất, trong lòng hắn, trong mắt hắn, sau tiếng cười cuồng vọng của hắn, còn lại gì? Ánh mắt lạnh lùng, từ trên trời nhìn xuống, phía sau hồng quang, là một thân ảnh kiệt ngạo tà ác. Đôi mắt Lục Tuyết Kỳ sáng như sương lạnh, hét dài một tiếng, điện quang đầy trời ầm ầm nổ vang, truyền ra xa xa, như muốn xé rách thiên địa. Sâu trong mây, vô số tia sét nhanh chóng hội tụ, tiếng sấm ầm ầm vang vọng trên bầu trời. Trong khoảnh khắc, từ sâu trong vòng xoáy hắc ám, một tia sét khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đánh trúng Thiên gia Thần Kiếm. Ánh sáng chói lọi kia, dường như đang ở trên tay nàng. "Kiếm thuật hay!" Quỷ Lệ cười to, tiếng cười thê lương, vang vọng trong hồng quang, như xé ruột gan. Thân ảnh màu trắng cao cao tại thượng kia, phong thái tuyệt thế, cuối cùng vẫn cao vời vợi không thể với tới... Phệ Huyết Châu tỏa ra vô tận quang mang, lúc này, hồng, thanh, hắc tam sắc dị quang đều bị Quỷ Lệ khống chế hoàn hảo, yêu khí nồng đậm, quỷ khóc sói tru về phía chân trời, khiến người ta sởn gai ốc. Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ càng lạnh lùng, chút do dự cuối cùng trong mắt cũng biến mất. Tia sét gào thét, chư thần trên trời, cùng nhau tụng niệm! Từ xa, bỗng có người kinh hô. Toàn bộ tinh thần của Quỷ Lệ đều tập trung đề phòng phía trên, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng xé gió, hắn giật mình, trong nháy mắt đã dịch chuyển thân thể,"Phụp" một tiếng, một thanh ngọc thước, lại như thần binh lợi hại, từ vai phải của hắn xuyên qua. Quỷ Lệ hét lớn một tiếng, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lý Tuấn tay cầm ngọc thước, vẻ mặt phẫn nộ. "A..." Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, Phệ Huyết ma bổng mang theo vô tận hồng quang, trong nháy mắt bổ xuống, ánh mắt Lý Tuấn co rút lại, nhưng không hề sợ hãi, tay phải dùng sức,"Xoẹt" một tiếng rút ngọc thước ra, máu tươi của Quỷ Lệ phun ra như suối. Hồng quang đánh xuống, Lý Tuấn ra sức chống đỡ, đạo pháp Phần Hương Cốc quả nhiên không phải tầm thường, hơn nữa Quỷ Lệ đang bị trọng thương, hồng quang không ổn định, ở khoảng cách gần như vậy, vẫn bị Lý Tuấn đỡ được. Chỉ là Phệ Huyết Châu là hung vật, lại là huyết luyện tà bảo liên kết với huyết mạch của Quỷ Lệ, trong khoảnh khắc vô tận tà lực từ ngọc thước tấn công tới, bàn tay phải cầm ngọc thước của Lý Tuấn, dưới quỷ lực khó tin này, nhanh chóng khô héo. Lý Tuấn kinh hãi, cố sức giãy giụa, nhưng Quỷ Lệ lúc này đã gần như phát điên, đột nhiên vươn tay chụp tới, năm ngón tay thành trảo, hung hăng chụp vào tay phải của hắn. Lý Tuấn cảm thấy đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra, đúng lúc nguy cấp, bên cạnh vang lên một tiếng niệm Phật nhỏ nhẹ, kèm theo một tiếng thở dài. Một đạo kim quang nhu hòa ập tới, trang nghiêm tường hòa, chính là "Đại Phạm Bàn Nhược" của Thiên Âm Tự! Phật pháp khắc chế yêu lực của Phệ Huyết Châu, dị lực của Phệ Huyết Châu vốn vô cùng hung ác, bị hắn đẩy lùi ra một thước. Chỉ trong khoảnh khắc này, Pháp Tướng kéo Lý Tuấn, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng trong mắt hắn, toàn là vẻ bất đắc dĩ. Tia sét khổng lồ trên bầu trời, vào lúc này từ trên trời giáng xuống, với uy lực vô cùng, đánh trúng Quỷ Lệ một cách chính xác!