Nói chuyện ở nơi nào đây? Ở ven đường gần trường học. Người ở đây tương đối nhiều một chút, con đường Kiều Trà Trà cũng quen, an toàn!
Cô nói: "Có chuyện gì anh hãy nói đi."
Kiều Trà Trà trước mắt tâm tình coi như ổn, dù cho trong lòng suy đoán người này rất có thể là người đã hãm hại Ninh Du nhà cô, cũng có thể bình tĩnh nói chuyện.
Bây giờ quan trọng nhất là mẹ con các cô có thể yên ổn đi Miên Sơn, cái gì nhẹ cái gì nặng cô có thể hiểu rõ.
Trương Tây Hoa lại cười cười, gần đây anh ta xuân phong đắc ý, công việc trong Viện Nông Nghiệp rốt cục cũng chuyển lên chính thức, người chướng mắt cũng bị loại mất.
Thế là trong lời nói liền mang theo một chút đắc ý, anh ta nói: "Aizz, Tiểu Kiều à, việc của nhà cô, về sau cô định làm như thế nào? Nếu không tôi tìm người xem thử, dù sao người gây họa là Ninh Du, không có liên quan gì đến cô."
Kiều Trà Trà: "Thế thì không cần, quá làm phiền anh."
Trong nội tâm cô trợn mắt trừng một cái, Tiểu Kiều là anh muốn kêu là kêu à.
"Không phiền phức, việc nhà cô rất dễ giải quyết. Chỉ cần cô cho thấy rõ lập trường, chuyện còn lại đều là việc nhỏ." Trương Tây Hoa nói. Ngay sau đó, anh ta lại than thở, giống như một người bạn cũ hao tốn tâm tư suy nghĩ, vừa vì cảnh ngộ tai bay vạ gió của Kiều Trà Trà mà đáng tiếc, vừa mịt mờ hỗ trợ trách cứ Ninh Du.
Buổi trưa, thời tiết vẫn rất nóng, Kiều Trà Trà mặc dù đứng ở dưới bóng râm chỗ chân tường nhưng sự kiên nhẫn cũng chậm rãi tiêu tan.
Cô chịu đựng xúc động xoay người rời đi, trong đầu đột nhiên lóe ra lời vừa nãy Tạ Thiện Văn nói với cô, thế là bày ra dáng vẻ tâm trạng sa sút, chỉ sâu kín nói câu: "Anh không hiểu."
Chậc chậc, cái không khí này, vẻ mặt này, câu nói này, quả thật chính là trong lòng anh đang suy nghĩ gì, lời này chính là ý tứ đó.
Thí dụ như Trương Tây Hoa, bây giờ anh ta tâm tâm niệm niệm đều là cô gái da trắng mỹ mạo, mắt ngọc mày ngài, còn có cỗ nhỏ khí thế mạnh mẽ trước mắt này.
Thế là ba chữ "Anh không hiểu", nghe chỉ cảm thấy nửa bên thân thể lâng lâng. Anh ta một bầu nhiệt huyết xông lên đầu, vội hỏi: "Là có chuyện gì khó xử sao?"
Kiều Trà Trà: "Có một số việc tôi đúng là thật sự không tiện làm phiền anh, cái này quá không biết xấu hổ."
"Cô nói trước đi, chúng ta là quan hệ thế nào, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp." Anh ta hận không thể vỗ ngực cam đoan.
Kiều Trà Trà cười khổ, do dự một chút, tựa như lời nói đến bên miệng rồi nhưng vẫn lắc lắc đầu nói: "Được rồi, cảm ơn anh nha, tôi đi trước."
Nói xong, căn bản không đợi Trương Tây Hoa từ chối, đi đứng lưu loát thuận theo đường lớn ở cửa trường học rời đi, xen lẫn ở trong đám học sinh bước vào trước, Trương Tây Hoa không dám đuổi theo.
Kiều Trà Trà một đường đi nhanh, đi trở về viện gia chúc.
Lúc về đến viện gia chúc đã buổi chiều, trong hành lang không ít người nhà đều đã ăn xong cơm trưa.
Cô thật xa đã thấy được Hoành Hoành nhà cô đang ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa ra vào, hai cái tay nhỏ chống cằm đang chờ cô.
"Mẹ!"
Mắt đứa nhỏ rất tinh, cô còn đang ở đầu bậc thang đã thấy cô, sau đó đứng dậy chạy lon ton tới.
Chỉ là cu cậu vừa muốn tới gần, liền lập tức phanh lại. Ngửa cái mặt tròn lên trịnh trọng nói: "Không thể đụng vào mẹ và em gái."
"Sao con biết là em gái vậy?" Trong lòng Kiều Trà Trà mềm nhũn, nắm tay cậu đi vào trong nhà, con mắt ẩm ướt, cô phải nháy đến mấy lần mới có thể đè nước mắt xuống.
"Con mơ thấy, cha nói chính là em gái."
Tiếng "cha" này cậu nói rất nhỏ giọng, còn sợ hãi nhìn Kiều Trà Trà, sợ cô sẽ mắng cậu.
Hoành Hoành phát hiện, gần đây chỉ cần nhắc đến cha, bà ngoại ông ngoại đều sẽ che miệng của cậu, cậu mợ cũng bảo cậu đừng nhắc lại.
Thế nhưng mà, đó là cha. . .