Lúc này trời trong gió nhẹ, hoa quế nhỏ vụn đã từ trên cành cây tươi tốt lộ ra màu vàng lốm đốm, trong không khí mang theo một chút mùi hoa quế cũng không tính là nồng đậm.
Hoành Hoành sớm đã không kịp chờ đợi nhảy đến trên người cha của bé, Kiều Trà Trà chậm rãi đến gần, cố nén nước mắt, cắn chặt môi không chịu khóc thành tiếng.
Ninh Du đỏ mắt, kéo đứa con trai ở trên người mình như một con chuột túi xuống đất, đưa tay hất cọng lông gà đang đung đưa theo gió ở trên đầu cô, ôm cô vào trong ngực, khàn khàn hỏi cô: "Làm sao em lại tới đây, em nên đợi ở trong thủ đô sống cho thật tốt mới phải."
Kiều Trà Trà chẹp miệng, oán hận bóp thịt mềm trên lưng anh một cái: "Em bị xem thường mà!"
"...!" Ninh Du đau đến mức hóp lưng lại như mèo, vội vàng giữ tay của cô,"Thật xin lỗi, là anh không đúng. Nhưng nơi này thật rất khó khăn, em sẽ không thích ứng được."
Kiều Trà Trà trừng mắt, đẩy anh ra: "Em không thèm nghe anh nói nữa, em đang rất khát, mặt trời cũng cực kỳ nóng."
Ninh Du mau chóng một tay dắt một người, dẫn hai mẹ con vào phòng.
Phòng ốc cũng không thay đổi bao nhiêu so với ngày Ninh Du vừa tới, nhưng sạch sẽ hơn nhiều, bụi đất bám trên vách tường đã được dọn dẹp sạch sẽ, rách nát nhưng lại nhìn gọn gàng, ngăn nắp.
Ninh Du thật ra rất khéo tay, anh chuyển một cái vạc nước đến sau phòng, một cái khác chuyển đến bên cạnh chuồng bò.
Lại đào cống rãnh trong sân, điều chỉnh ống trúc hứng nước suối trên núi lại một chút, khiến cho nước suối trong mát trong núi có thể thuận theo ống trúc chảy vào trong hai chum nước.
Chờ chum đựng đầy nước rồi, nước sẽ tràn ra, dọc theo cống rãnh chảy tới vườn rau, cuối cùng chảy vào trong con suối nhỏ của thôn.
Đây chính là công trình thủy lợi anh dành ra mấy ngày để hoàn thành.
Trừ cái đó ra, Ninh Du còn dọn sạch cỏ dại trong sân, nhưng mà còn cần thêm một bước xử lý nữa, tối thiểu phải tu sửa cái sân sao cho bằng phẳng. Có rất nhiều chỗ chi tiết, ví dụ như cửa phòng khép không đủ chặt, lối đi trải đá xanh trước cửa có chút bất ổn, giống như bức tường vây trước đó, đều là trong mấy ngày này anh tranh thủ thời gian rảnh để hoàn thành.
Nhưng người bị chuyển xuống nào có nhiều thời gian rảnh như vậy, trên tay Ninh Du đã bị ma sát đến bong tróc, Kiều Trà Trà không động vào không biết, đụng vào một cái liền giật mình.
Cô trầm mặc một lát, hỏi: "Đau không?"
Lúc này đổi thành Ninh Du uất ức, nói: "Đau, nhưng mà trên lưng càng đau hơn."
Kiều Trà Trà lấy lại chút đau lòng này, ngậm lấy nước mắt, tức giận trợn trắng mắt.
Ninh Du kéo cô ngồi xuống, rót cho cô chén nước, hôn đứa con đang nhìn chằm chằm anh không nháy mắt một cái.
"Gần đây có ngoan hay không, có quậy mẹ không hả?"
Hoành Hoành vội vàng lắc đầu, ôm cổ cha bé nói: "Không có không có, con ngoan ngoãn, bà ngoại nói không thể quậy mẹ, con cũng không có quậy, bằng không em gái sẽ bị đánh thức."
Em gái?
Ninh Du ngơ ngẩn, lập tức giống như là tựa như nhớ tới cái gì, ánh mắt nóng rực mà nhìn chằm chằm vào bụng Kiều Trà Trà. Một lát sau ánh mắt chậm rãi dời lên trên, cùng Kiều Trà Trà đối mặt.
Anh cũng không coi quyển sách trong mộng kia là thật, cho dù ở biết được trong thôn thật sự có người tên Trình Vân Vân này thì vẫn như cũ
Cuộc đời là của chính anh, anh không chấp nhận bài bố không chấp nhận dẫn dắt, Trà Trà làm người như thế nào anh chỉ tin vào hai mắt và phán đoán của mình.
Nhưng anh có bị ảnh hưởng không?
Có, chẳng biết tại sao Ninh Du chỉ cần vừa rảnh rỗi thì trong đầu đều là nội dung trong sách, giống như ngày đó anh bỗng dưng tức giận đến độ toàn thân khó chịu, bằng không vì sao anh nhàn rỗi không chuyện gì làm một hơi làm nhiều việc như vậy, đây không phải ngu xuẩn đến hoảng à.
Thậm chí cũng hoài nghi phải chăng có năng lực phi tự nhiên nào đó đang ảnh hưởng tới mình, suýt chút nữa buồn phiền đến chết.