"Bọn họ phát hiện ra mối đe dọa gì vậy nhỉ?"
Cố Niệm vô thức sờ lên những sợi chỉ đen đang ngủ say vì đã nuốt quá nhiều sương đen. Cô ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi khẳng định: "Không có gì cả, chỗ chúng tôi không có bất thường."
Chắc chắn không phải do cô nhờ Tạ Hàn giúp đỡ, dùng vỏ bọc trong mơ để câu cá, ừm, nhất định không phải.
Có khi là do nhân tố ô nhiễm đó không đợi được nữa, tự mình muốn bùng phát thôi.
Nhìn Chung Tinh Trì đang chau mày suy tư, Cố Niệm khéo léo chuyển chủ đề: "Cậu nói lúc đi ngang qua thì phát hiện có gì đó không ổn, rốt cuộc phát hiện bằng cách nào vậy?"
Chung Tinh Trì nhanh chóng bị dẫn dắt theo hướng khác, thuận miệng trả lời: "À cái này hả, người thanh tẩy bọn tôi có tinh thần lực cao hơn bình thường, thực ra cô gặp rồi sẽ biết. Nói theo một cách nào đó, người thanh tẩy và nhân tố ô nhiễm là kẻ thù tự nhiên, người có dị năng khác có khi phải đến gần mới phát hiện được, nhưng người thanh tẩy dù ở xa cũng có thể cảm nhận được, đây là bản năng."
Cố Niệm bề ngoài thì gật gù tán đồng, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Có vẻ như cô là dân ngoại đạo, không có bản năng đánh hơi từ xa như vậy.
Phải làm sao đây.
Đang nghĩ ngợi, những sợi chỉ đen vẫn trong trạng thái ngủ say ở kẽ tay bỗng nhiên động đậy, rồi phấn khích uốn lượn, chỉ về một hướng.
Cố Niệm giật mình, vội vàng che sợi chỉ đen lại, nhưng khi cảm nhận được cảm xúc mà nó truyền đến, tim cô chợt thót lên, lập tức hô lớn: "Dừng xe!"
Kỳ Khải đang lái xe tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng lập tức lái xe vào lề đường và dừng lại, rồi quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Cố Niệm nghiêm mặt: "Tôi phát hiện ra rồi, phía trước có nhân tố ô nhiễm."
Kỳ Khải lại nhìn sang Chung Tinh Trì.
Chung Tinh Trì ngơ ngác: "Tôi không cảm thấy gì cả." Nói rồi cậu ta nhắm mắt lại cảm nhận một cách nghiêm túc, cuối cùng vẫn lắc đầu bày tỏ không phát hiện gì bất thường.
Kỳ Khải xác nhận lại với Cố Niệm thêm một lần nữa, vẫn nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta lập tức quyết đoán quay đầu xe, phóng nhanh về phía sau, đồng thời lấy điện thoại ra bấm số, vừa hỏi Cố Niệm: "Cô có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của nhân tố ô nhiễm không?"
Cố Niệm sờ vào sợi chỉ đen trên tay, nói ngắn gọn: "Hướng tây nam, cách khoảng ba cây số, vẫn đang lan rộng, là nhân tố ô nhiễm đang trong thời kỳ trưởng thành."
Kỳ Khải liếc nhìn thiết bị dẫn đường trên xe, trầm giọng: "Bệnh viện tâm thần số ba nằm ở hướng đó."
Nhưng trừ khi đến tận nơi, bọn họ cũng không biết chính xác vấn đề nằm ở đâu, mà hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn.
Trong tình huống không chắc chắn khi nào sự ô nhiễm sẽ ngừng lan rộng, họ phải thông báo cho các bộ phận liên quan, cố gắng di dời người dân ở gần đó càng nhiều càng tốt.
Kỳ Khải và Chung Tinh Trì bắt đầu gọi điện thoại lần lượt, báo cáo vị trí mà Cố Niệm vừa nói, tiến hành phong tỏa lấy khu vực đó làm trung tâm.
Sau khi gọi điện xong, xe dừng lại, Kỳ Khải nhìn về phía Cố Niệm: "Hiện tại thành viên bên chúng tôi phần lớn đều đã đi thành phố H rồi, tôi và Chung Tinh Trì phải vào trong, không thể đưa cô về được."
Chung Tinh Trì nói: "Khi chúng tôi ra ngoài sẽ gọi điện cho cô."
Cố Niệm sờ vào sợi chỉ đen đang ngọ nguậy trên ngón tay, cuối cùng lên tiếng: "Tôi đi cùng với các cậu. Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Kỳ Khải nghiêm túc hỏi: "Lần này sẽ nguy hiểm hơn, cô thật sự chắc chắn chứ?"
Cố Niệm gật đầu: "Tôi chắc chắn."
Đây là quyết định cô đã cân nhắc thật kỹ lưỡng.
Nhân tố ô nhiễm trong thời kỳ ẩn dật gần như không thể phát hiện được, điều đó có nghĩa tình huống như hôm nay có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Trong hoàn cảnh này, cô không nghĩ trốn tránh là lựa chọn đúng đắn.
Hơn nữa, việc để sợi chỉ đen nuốt lấy sương đen dường như là một cách để cô tiến hóa - chỉ có không ngừng mạnh mẽ hơn, cô mới có thể bảo vệ được gia đình mình.
Chung Tinh Trì cười lên: "Phụ cấp làm việc bên ngoài của người thanh tẩy bọn tôi rất cao đấy, mà Cục Đặc Vụ còn phải bổ sung thêm một phần nữa, lát nữa ra ngoài tôi sẽ giúp cô đăng ký luôn."
Cố Niệm mỉm cười: "Được."
Kỳ Khải lắc đầu, cũng cười: "Tôi sẽ đảm bảo, nhất định sẽ có phụ cấp cho các cậu."
Những người cần thông báo đã thông báo xong, xe quay đầu, lao về hướng tây nam.
Xe chạy được nửa đường, Chung Tinh Trì từ từ ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm về phía trước nói: "Cảm giác của Cố Niệm không sai, phía trước quả thật có nhân tố ô nhiễm."
Sau đó vẻ mặt cậu ta thả lỏng, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "May mà chỉ là nhân tố ô nhiễm cấp D đang trong thời kỳ trưởng thành, vấn đề có lẽ không lớn lắm." Nhưng vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự bất an, không thoải mái như lời nói thể hiện.
Cố Niệm thầm ghi nhớ - vậy ra mức độ này được xếp loại là nhân tố ô nhiễm cấp D.
Sau khi đi qua một trạm kiểm soát và vài phút lái xe, họ dừng lại. Ngay cả Kỳ Khải vốn không nhạy cảm với ô nhiễm cũng đã cảm nhận được - điều này chứng tỏ họ đã ở rất gần nguồn.
Trước mắt họ hiện ra Bệnh viện tâm thần số ba của thành phố S.
Lúc này bệnh viện tâm thần trông vẫn bình thường, chỉ có điều xung quanh không một bóng người.
Nhưng Cố Niệm đã biết đây chỉ là vẻ ngoài giả tạo - một khi vượt qua ranh giới kia, họ sẽ bước vào khu vực ô nhiễm.