Chương 48

Nhà Trị Liệu Số 1 Thế Giới

Hà Bất Dã 17-06-2025 23:03:40

Cố Niệm nghiêm túc nhận lấy chùm chìa khóa, xếp chung với chiếc chìa khóa của mình. Sau đó, cô vung dao chém mạnh vào trái tim đen trong tay. Mọi thứ xung quanh dần tan biến. Cố Niệm tỉnh lại với cảm giác no căng, nhưng cô không lấy làm ngạc nhiên. Mỗi khi sợi dây đen nuốt đủ lượng khói đen, cô đều có cảm giác này. Cố Niệm thử cảm nhận một chút, quả nhiên sợi dây đen đã chìm vào giấc ngủ. Lần này nó nuốt phải lõi ô nhiễm đang trong giai đoạn phát triển, có lẽ sẽ cần nhiều thời gian hơn để tiêu hóa. Bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Chung Tinh Trì. "Lái nhanh lên! Chẳng biết Cố Niệm gặp chuyện gì trong đó nữa, giá như lúc đó mình vào cùng cô ấy thì tốt." Giọng cậu ta đầy tự trách. Cố Niệm mở mắt, thấy mình đang nằm ở ghế sau xe. Cô vội sờ vào túi, thấy chiếc chìa khóa lấy được từ lõi ô nhiễm vẫn còn, liền lên tiếng: "Tôi không sao." Nghe thấy tiếng nói, Chung Tinh Trì quay lại nhìn. Thấy Cố Niệm đã tự ngồi dậy được, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Cố Niệm lắc đầu: "Không." Sau đó cô kể qua loa những chuyện xảy ra trong căn phòng, chỉ bỏ qua phần sợi dây đen nuốt khói đen, chỉ nói mình quá mệt nên ngất đi. Chung Tinh Trì hỏi đi hỏi lại mấy lần mới yên tâm. Cố Niệm hỏi: "Chúng ta đã ra ngoài rồi sao? Tống Thiên đâu?" Chung Tinh Trì gật đầu cười: "Ừ, lần này nhờ có cô đấy, Bệnh viện Tâm thần số 3 đã có quân đội tiếp quản rồi." Về phần Tống Thiên, cậu ta lộ vẻ mặt kỳ quái: "Lúc ra ngoài anh ta vô ý trượt chân ngã cầu thang bị rách đầu, được xe cứu thương chở đi bệnh viện rồi. Đừng lo, không có gì nghiêm trọng đâu." Cố Niệm: ... Thật không biết nên nói Tống Thiên xui xẻo hay may mắn nữa. Cô suy nghĩ một lúc, lấy chìa khóa từ trong túi ra, cân nhắc rồi mới lên tiếng: "Đây là chìa khóa tôi tìm được trong căn phòng đó, cộng với cái của lõi ô nhiễm nữa là tổng cộng bốn chiếc." Chưa đợi cô nói hết, Chung Tinh Trì đã quay sang hét với Kỳ Khải đang lái xe: "Lần này người của Trung tâm Điều dưỡng chúng ta giải quyết lõi ô nhiễm, đồ ô nhiễm đương nhiên phải thuộc về người của trung tâm, Cục Đặc sự các anh không được cướp đâu đấy!" Kỳ Khải bất lực nói: "Ai bảo tôi muốn cướp. Với lại mấy chuyện này đã có quy định từ lâu rồi, chỉ cần là người thanh tẩy chủ động vào khu ô nhiễm hoàn thành nhiệm vụ, với điều kiện tiên quyết là có vai trò quan trọng trong việc giải quyết lõi ô nhiễm, thì đồ ô nhiễm trực tiếp thuộc về người thanh tẩy đó, không ai cướp được đâu." Chung Tinh Trì lúc này mới hài lòng, cười hì hì nói với Cố Niệm: "Nghe rõ chưa, lần này toàn bộ lõi ô nhiễm đều do cô giải quyết, chìa khóa đương nhiên là của cô, nhanh cất đi." Vừa nói cậu ta vừa lẩm bẩm, cảm thấy lõi ô nhiễm lần này thật quá xảo quyệt, lại đi giấu điểm yếu ở một nơi người khác không thể nghĩ tới. Nếu đổi lại là người khác, dù có lấy được chìa khóa cũng chưa chắc đã nghĩ ra được, không khéo còn thất bại. Cố Niệm ngập ngừng một lúc, cuối cùng cất chìa khóa đi, nghiêm túc cảm ơn hai người. Tuy bề ngoài họ có vẻ đang cãi nhau, nhưng thật ra là đang giải thích cho cô biết những quy tắc có lợi. Tuy cấp độ của chiếc chìa khóa này không cao, nhưng công dụng lại rất đặc biệt, có thể mở được một cánh cửa không tồn tại. Nói cách khác, nếu gặp phải sự bùng phát của ô nhiễm, cầm chiếc chìa khóa này cũng giống như có được một nơi trú ẩn an toàn. Công dụng của nó có thể thấy rõ qua điểm này. Đây cũng là lý do tại sao Cố Niệm chủ động đề xuất cuộc trao đổi kia. Những người có thể làm ăn với Bệnh viện Tâm thần số 3 chắc chắn không phải tầm thường, nhưng Cố Niệm cho rằng, thương vụ này rất có lời. Chung Tinh Trì và Kỳ Khải không phải người ngốc, dù hai người có đoán ra công dụng của chìa khóa cũng không có ý định tranh giành, ngược lại còn chủ động nhắc nhở. Tuy dù họ không nói cô cũng sẽ không nhường chìa khóa, nhưng cái ơn này, Cố Niệm vẫn nhớ. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhiệm vụ lần này tôi chỉ cần bốn chiếc chìa khóa này thôi, những phụ cấp khác tôi không lấy. Ngoài ra, nếu có lúc nào các anh cần tôi giúp đỡ, cứ tìm tôi." Chung Tinh Trì cũng không khách sáo, cười nói: "Chúng ta cũng coi như có tình nghĩa sống chết với nhau rồi, yên tâm đi, nếu thật sự có ngày đó thì tôi chắc chắn sẽ không khách sáo đâu." Chủ yếu là cậu ta thấy Cố Niệm khá thông minh, vạn nhất có lúc không quyết định được, không chừng còn có thể hỏi ý kiến. Bản thân Chung Tinh Trì cũng là người thanh tẩy, cũng không trông mong Cố Niệm giúp được gì nhiều, liền chuyển sang trêu Kỳ Khải: "Đây là lời hứa của một người thanh tẩy đấy, anh có lời rồi nhé." Kỳ Khải gật đầu, không khách sáo: "Anh nói đúng, tôi đúng là có lời thật. Giọng hát của anh tôi không chịu nổi nữa rồi, sau này sẽ đi tìm Cố Niệm thanh tẩy vậy." Chung Tinh Trì lập tức nổi giận, đòi nói cho ra nhẽ. Bảo cậu ta thanh tẩy không giỏi thì không sao, nhưng bảo cậu ta hát dở thì không được! Nếu không phải cậu ta liều mạng hát vào phút cuối, người này đã biến thành một vũng chất lỏng rồi, vậy mà còn dám chê! Trong xe ồn ào náo nhiệt, nhưng lại mang một cảm giác thoải mái của người vừa thoát chết. Có thể ra khỏi khu ô nhiễm thành công, họ đã coi như rất may mắn rồi. Cố Niệm ngồi ở ghế sau, cũng không nhịn được bật cười. Giữa tiếng ồn ào, điện thoại bỗng đổ chuông, Cố Niệm cúi đầu nhìn, là điện thoại từ nhà. Nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, cô vội vàng bắt máy. Đang định giải thích tại sao về muộn, thì đã nghe thấy giọng mẹ Cố hỏi: "Con đi ăn với đồng nghiệp mới xong chưa? Có cần mẹ đi đón không?" Cố Niệm sững người, thấy Chung Tinh Trì ở phía trước liên tục nháy mắt ra hiệu, lập tức đáp: "Không cần đâu ạ, có đồng nghiệp lái xe đưa con về, sắp đến rồi. Mẹ không cần đợi con đâu, đi ngủ sớm đi ạ." Đầu dây bên kia, mẹ Cố dặn dò thêm vài câu nữa mới cúp máy. Chung Tinh Trì nãy giờ không dám chen ngang, thấy điện thoại cúp rồi mới vội giải thích: "Chắc là bên Trung tâm Điều dưỡng đã gọi điện cho nhà cô rồi, lúc trước tôi có báo cáo thông tin cá nhân của cô, nếu có sự cố đột xuất, bên trung tâm thường sẽ giúp che giấu." Hiện tại chuyện ô nhiễm toàn cầu vẫn chưa được công bố, phần lớn người bình thường đều không biết những chuyện này, mà những người có năng lực đặc biệt như họ cũng không phải ai cũng nói thật với gia đình. Một phần là sợ gia đình lo lắng, phần khác là vì những chuyện này có tính không thể kiểm soát quá cao, nói ra ngoài việc tăng thêm hoang mang thì cũng chẳng có tác dụng gì.