Chương 30

Quỷ Keo Kiệt Bị Trói Định Với Hệ Thống Thần Hào

Mạnh Mãn 21-08-2025 20:31:40

Còn chiếc điện thoại, cô thử nhấn nhận thưởng, chọn luôn iPhone đời mới nhất. Lý do cũng đơn giản, iPhone là dòng máy đắt nhất, hàng mới nguyên, bán lại chắc cũng được khối tiền. Điện thoại của cô đã quá cũ, không chịu nổi nữa rồi. Nếu bán chiếc iPhone này đi rồi mua lại một chiếc rẻ hơn thì vẫn lời. Nhưng đời không như mơ. Sau khi xác nhận nhận thưởng, hệ thống lập tức thông báo rằng tất cả phần thưởng từ vòng quay hệ thống đều không thể bán lại, và toàn bộ phần thưởng sau này sẽ được gửi tới cô thông qua tin nhắn điện thoại. Lý do ư? Là để đảm bảo "tính hợp lý của hiện thực". Ví dụ, chiếc iPhone mới toanh mà cô vừa quay được, hệ thống tạo sẵn lý do là vì cô học giỏi nên lọt vào mắt xanh của một nhà tài trợ giàu có. Người này thông qua quỹ học bổng và phần thưởng khuyến học đã tặng cho cô điện thoại mới. Thậm chí còn lý giải luôn lý do không được bán lại, là vì nhà tài trợ đã lưu thông tin liên lạc của mình trong máy, chỉ có thể dùng đúng chiếc điện thoại này để giữ liên hệ với cô. Mọi thứ đều được hệ thống sắp xếp cực kỳ hợp lý. Nguyên Mạch Đông mới cúi đầu nghỉ được một lát thì ngoài cửa đã có một giáo viên lạ mặt bước vào, hỏi cô có mặt không, sau đó ở ngay trước mặt tất cả mọi người trao tận tay cô chiếc điện thoại mới tinh. Nguyên Mạch Đông vừa tiếc hùi hụi vừa thở phào nhẹ nhõm. Cô tuy nghèo nhưng không phải kiểu mọt sách chỉ biết học mà không biết gì ngoài xã hội. Dạo gần đây cô cũng có đọc được vài tin, kiểu như có sinh viên nghèo bị bóc phốt vì dùng iPhone đời mới chẳng hạn. Cô thực sự sợ sẽ trở thành trường hợp thứ hai. Ký túc xá của cô lại có La Mai không ưa cô ra mặt, ai mà biết con bé đó sẽ làm gì. Tuy hiện tại đã có hệ thống Thần Hào hoàn tiền khi tặng quà livestream, nhưng với cô thì tiền vẫn luôn là thứ không bao giờ đủ. Hoàn tiền cô vẫn cần, học bổng toàn phần và trợ cấp cho sinh viên khó khăn cô cũng không thể bỏ. Mẹ cô vẫn chưa có tiền làm phẫu thuật, cô không yên tâm nổi. Giữa ánh mắt ghen tị của bao bạn học, Nguyên Mạch Đông nhận lấy chiếc điện thoại thuộc về mình. Trong danh bạ đã có sẵn một liên hệ mang tên "Ngài X" đầy bí ẩn. Cô không dám gọi thử vì sợ thật sự có người bắt máy, lúc đó thì đáng sợ thật rồi. Đường Giai ngồi bên cạnh cô không nhịn được líu lo như chim sẻ: "Trời ơi ghen tị quá! Bố tớ còn chưa chịu mua cho tớ đời mới nhất nữa!" Nguyên Mạch Đông mỉm cười nói: "Bố mẹ cậu cho cậu nhiều tiền tiêu vặt lắm còn gì?" Trong phòng ký túc xá của họ, Đường Giai đúng chuẩn là một tiểu phú bà chính hiệu, tháng nào cũng dư cả đống tiền tiêu vặt chẳng biết tiêu vào đâu cho hết. Đường Giai khoát tay, vẻ mặt bất lực: "Bố cứ bắt tớ phải lọt top 3 của lớp thì mới mua cho. Cậu cũng biết tớ thế nào rồi đấy, thi được vào top 10 đều nhờ phúc của cậu hết." Cô nàng thường ngồi học cùng Nguyên Mạch Đông, mà Nguyên Mạch Đông lại là kiểu học bá luôn chọn ngồi hàng đầu. Ngồi gần nhau suốt mấy tháng, thành tích của Đường Giai cũng dần khởi sắc, từ mức trung bình vươn lên được top 10, có khi còn may mắn chen được vào top 5. Còn chuyện vào top 3 á? Thôi quên đi, hạng nhất chắc chắn là của Nguyên Mạch Đông, hạng hai là lớp trưởng, hạng ba thì thuộc về cán bộ học tập.