Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu
A Phù26-07-2025 20:43:20
Tần Tinh Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi quay vào phòng lấy máy đo nhiệt độ, thò tay ra ngoài cửa sổ. Ngay khi tiếp xúc với không khí bên ngoài, tay cô lập tức lạnh cóng, từng bông tuyết rơi xuống, chỉ trong tích tắc đã khiến tay cô đỏ ửng. Tần Tinh Nguyệt không để ý đến điều đó, mà tập trung nhìn vào máy đo nhiệt độ...
Âm 30 độ!!!
Thời tiết lạnh đến mức có thể giết chết người. Dù có chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông, thì trong điều kiện như thế này, vẫn có thể bị chết cóng, huống hồ là khi không kịp chuẩn bị.
Buổi chiều, trên mạng bắt đầu xuất hiện các chủ đề nóng về việc nhiều nơi phải tạm dừng hoạt động, trường học cho học sinh nghỉ, nhiều công ty cũng thông báo cho nhân viên làm việc tại nhà, những ai không thể làm từ xa thì được nghỉ hẳn.
Đối với một số người không thích đi làm, đây đúng là tin vui trời ban. Sự phấn khích trước thông tin này cũng phần nào xua tan nỗi lo lắng về trận tuyết lớn, thậm chí có người còn đăng những bình luận kỳ quặc, mong tuyết rơi thêm vài ngày nữa.
Nhìn thấy những bình luận như vậy, Tần Tinh Nguyệt chỉ cười lạnh: "Đến lúc đó, e là các người sẽ khóc cho mà xem!"
Tiếng thông báo đặc biệt trên WeChat vang lên, cô nhìn thoáng qua, hóa ra là quản lý khu chung cư đang @ tất cả mọi người trong nhóm chat, yêu cầu các hộ dân báo danh để thống kê số người đang ở trong nhà.
Trong nhóm đã có khá nhiều người báo danh, nhưng cô chỉ nhìn qua rồi đặt điện thoại xuống, không có ý định trả lời.
Tuyết rơi mãi đến tám giờ tối mới ngừng. Lúc này, trên đường, tuyết đã đóng băng, độ cao của lớp tuyết đã ngang với tầng một của tòa nhà. Khi tuyết ngừng rơi, trong khu chung cư vang lên tiếng reo hò.
"Tuyết ngừng rồi! Cuối cùng cũng ngừng rồi!"
"Tốt quá! Nếu cứ tiếp tục rơi, tôi sợ nhà mình bị đè sập mất!"
"Nhà tôi không có thói quen tích trữ thực phẩm, hôm nay lục tung cả nhà mới tìm được chút đồ ăn. Nếu tuyết còn không ngừng, ngày mai chắc chẳng còn gì để ăn mất!"
"Haha, nhà tôi thì khác, đồ dự trữ chất đầy. Sau lần trước, tôi đã rút kinh nghiệm, tủ đông trong nhà lúc nào cũng chất đầy thực phẩm!"
Nhóm chat trở nên rôm rả, mọi người đều cho rằng tuyết đã ngừng rơi, sáng mai tuyết sẽ từ từ tan hết, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Vì vậy, ai nấy đều thư giãn hơn, bắt đầu trò chuyện về lượng thực phẩm dự trữ trong nhà. Có người còn đăng ảnh tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, phòng ngủ chứa đầy đồ ăn vặt, khiến cả nhóm trầm trồ ngưỡng mộ.
"Haha, tôi có thể sang nhà bạn ăn ké không?"
Có người @ chủ nhân của bức ảnh, kèm theo một biểu tượng đôi mắt lấp lánh.
Chủ nhân căn hộ 2809 lập tức đáp lại: "Lúc nào cũng hoan nghênh mọi người đến nhà tôi!"
"Ngu ngốc!"
Tần Tinh Nguyệt bật cười lạnh lẽo, tắt điện thoại, cảm thấy buồn cười trước sự ngây thơ của người hàng xóm này. Trong lòng cô thầm cầu nguyện cho đối phương.
Người này đúng là không có đầu óc. Với hành động đó, e rằng chẳng bao lâu nữa, cô ta sẽ tự chuốc họa vào thân!
"Cốc cốc cốc."
"Cốc cốc cốc."
"Lạ thật, sao không có ai mở cửa? Không có nhà sao?"
Một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa nhà của Tần Tinh Nguyệt, vừa bấm chuông vừa gõ cửa, nhưng mãi vẫn không có ai mở.
Bà ta gãi đầu, có chút khó hiểu, chuẩn bị quay người rời đi.
"Thím Lâm, cô ta có ở nhà đấy, tôi đoán là cô ta cố tình không mở cửa cho thím thôi."
Cánh cửa căn hộ 2809 ở đối diện mở ra, Dương Liễu thò đầu ra gọi thím Lâm, người đang định rời đi.
"Có ở nhà mà sao lại không mở cửa?" Thím Lâm nhíu mày, quay lại đứng trước cửa nhà Tần Tinh Nguyệt. Dương Liễu cũng bước tới bên cạnh bà ta, nói: "Thím Lâm, thím không biết đâu, cô ta kỳ quặc lắm! Lần trước, ngay cả khi mẹ ruột của cô ta ngất ngay trước cửa nhà, cô ta cũng không thèm đoái hoài tới!"
"Thế thì không được rồi! Chúng ta đều sống chung trong một khu chung cư, phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau mới có thể vượt qua khó khăn. Nếu ai cũng chỉ nghĩ cho bản thân thì còn ra thể thống gì nữa?"