Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu
A Phù26-07-2025 20:43:20
Bà ta hoảng loạn: "Sáng nay không thấy nó đâu, ban đầu mẹ nghĩ trời lạnh nên nó không muốn dậy, nhưng đến chiều vẫn không thấy. Một ngày không ăn, dù sao cũng phải đói chứ? Mẹ cảm thấy không đúng, lên kiểm tra thì phát hiện nó không có ở nhà, gọi điện cũng không được. Tuyết lớn thế này, nó có thể đi đâu chứ!" Lời bà ta tràn đầy sự lo lắng của một người mẹ dành cho con gái, đáng lẽ rất cảm động, nhưng Tần Tinh Nguyệt chỉ thấy buồn cười và vô vị.
Cô hờ hững nói: "Ồ, cô ta mất tích rồi. Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Mẹ Tần sững sờ, không hiểu nổi tại sao con gái mình lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Bà ta kiềm chế cơn tức giận, tiếp tục thuyết phục: "Hai đứa là chị em, mẹ với bố con đã già rồi, chỉ có con mới có thể đi tìm con bé."
"Được thôi, hai người cứ ở nhà chờ đi."
Tần Tinh Nguyệt mỉm cười, rồi tắt điện thoại.
Sau đó, cô xoay người vào bếp.
Cô không ngu đến mức đi tìm Tần Vũ Dao.
Nếu họ nghĩ cô sẽ ra ngoài tìm, vậy thì cứ để họ chờ đi.
Nghĩ đến đây, cô lấy phần tài liệu có tên mình mà lần trước tìm được từ phòng của Tần Vũ Dao ra.
Càng đọc, chân mày cô càng nhíu chặt, sau đó bật cười.
Kiếp trước và cả hiện tại, cô đều nghĩ rằng mình được tìm về một cách đột ngột, nên bố mẹ Tần không có tình cảm với cô. Nhưng bây giờ xem ra, ngay từ đầu chính cô đã sai rồi, việc tìm về cô không hề là một sự trùng hợp.
Nhà họ Tần đã biết cô là con gái của họ từ lâu, nhưng lại không có ý định nhận lại cô. Mãi cho đến khi phát hiện thận của cô có thể ghép với Tần Vũ Dao, họ mới quyết định nhận cô về.
Chẳng trách kiếp trước dù cô có cố gắng lấy lòng họ thế nào cũng không được yêu thích, vì ngay từ đầu, họ chỉ nhận cô về để hiến thận cho Tần Vũ Dao, làm sao có thể có tình cảm với cô được chứ?
Kỳ lạ là, dù cô thấy chuyện này vô lý đến mức nào, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn không cảm thấy tức giận bao nhiêu.
Có lẽ, sau những gì đã trải qua ở kiếp trước, cô đã không còn ngạc nhiên trước bất cứ điều gì mà bố mẹ Tần có thể làm với mình nữa.
Đêm hôm đó, khi đang ngủ, Tần Tinh Nguyệt bỗng giật mình tỉnh dậy. Cô cảm nhận được không gian rung nhẹ một cái, sau đó liền tiến vào không gian của mình và phát hiện nơi đây đã có sự thay đổi lớn so với trước.
Không gian rộng rãi hơn trước rất nhiều, phía trên khu trồng trọt xuất hiện một tầng sương mờ huyền ảo. Trước mắt cô, những hạt giống mà cô đã gieo trồng đang phát triển mạnh mẽ, cây ăn quả đã cao hơn một mét, rau củ cũng đã có thể thu hoạch được.
Rõ ràng buổi chiều lúc cô vào không gian, mọi thứ vẫn chưa thay đổi như vậy, nhưng chỉ trong nửa ngày, tất cả đã trưởng thành lên rất nhiều.
Cô biết rằng tất cả những điều này đều liên quan đến sự thay đổi của không gian.
Sương mù mờ ảo bao phủ, cô cảm nhận được không gian của mình dường như đã có thêm linh khí, tốc độ sinh trưởng của cây trồng nhanh hơn rất nhiều.
Những thay đổi này khiến cô mừng rỡ không thôi. Không gian càng phát triển, tương lai của cô sẽ càng tốt hơn.
Trong lòng vui mừng, cô không chần chừ mà bận rộn trong không gian suốt một giờ, thu hoạch hết số rau đã chín, để dành lại hạt giống, rồi mới rời khỏi không gian để tiếp tục ngủ.
Cô vẫn còn một số đá quý và trang sức trong tay, định đem tất cả đầu tư vào khu trao đổi trong không gian, không biết sẽ còn mang lại lợi ích gì nữa.
Hơn nữa, sau này cô cũng phải chú ý thu thập những vật liệu đặc biệt này, không thể chỉ tích trữ lương thực mãi được.
Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn, cô cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn, ngay cả trong giấc mơ cũng ngủ rất ngon.
Thời gian cứ thế trôi qua, tuyết vẫn rơi không ngừng. Lượng tuyết tích tụ đã cao đến nửa tầng hai của tòa nhà, những hộ dân ở tầng một hoàn toàn bị tuyết bao phủ bên ngoài, ở trong nhà cũng cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ngày ngày lên nhóm cư dân để phàn nàn.