【Tôi đã nói rồi, mạng người chơi không đáng giá mà. 】
Thất Sát phấn khích quan sát màn hỗn chiến bằng súng:
【Hơn nữa, đây vốn dĩ là một phần của trò chơi. Các người đã chọn hung thủ, thì tất nhiên phải giải quyết cảm xúc của hung thủ. Điều này là lẽ đương nhiên thôi!】
Sau loạt đạn đầu tiên, Văn Vô Miên liếc nhìn Phúc Thành, người cũng đang nấp sau lưng ghế. Mặt anh lộ vẻ đau khổ, co rúm ở góc, tay ôm cổ tay mình. Nhìn dáng vẻ đó, không khác gì một con chó lớn bị thương, uể oải nằm dưới chân chủ.
Cô nhanh chóng quét mắt nhìn khắp người anh, chẳng thấy vết thương nào. Xem ra là "diễn sâu" quá mà thôi.
Phúc Thành đúng là Phúc Thành, chẳng bao giờ quên bản sắc của một "diễn viên xuất sắc".
Bên kia, gã đầu trọc đang chuẩn bị ra tay với tay sale, kẻ bị dồn đến góc tường, khóc ròng nước mắt nước mũi tèm lem. Trước khi rút súng, anh ta đã đấm hắn mấy phát khiến mũi miệng tóe máu. Trông như tay sale sắp sửa trở thành nạn nhân tiếp theo.
Mới chỉ một phút rưỡi trôi qua, nhưng với tình hình này, chẳng ai trong số họ có thể cầm cự đủ mười phút để quay trở lại thế giới thực.
Những điều tệ nhất đã xảy ra, giờ chỉ còn cách giảm thiểu tổn thất.
Văn Vô Miên thầm nghĩ, nếu đã không thể thoát game và trở về thực tại, vậy thì ít nhất cũng phải sống sót tham gia được một ván chơi. Chết ngay từ lúc game còn chưa bắt đầu thì thật không đáng.
Ngồi chờ chết vốn chẳng phải tính cách của cô, huống chi cô vẫn có lý do để sống. Nghĩ kỹ đối sách trong đầu, cô lạnh lùng phớt lờ ánh mắt rưng rưng cầu an ủi của Phúc Thành, rồi đột nhiên đứng dậy, giơ cả hai tay hướng về phía gã đầu trọc đang cầm súng—
Gã giọng vịt đực đã chết, bụng bị bắn thủng, máu chảy lênh láng khắp nơi, cả đống ruột trắng hếu lòi ra ngoài, nhìn mà rợn tóc gáy.
Gã đầu trọc ngay lập tức xoay nòng súng, nhắm thẳng vào Văn Vô Miên. Khẩu súng đen ngòm trong tay anh ta trông như một hố đen chết chóc, chỉ cần sơ sẩy một chút là cô sẽ thành cái xác tiếp theo. Không khí đặc quánh mùi khét, hơi nóng và áp lực khiến người ta nghẹt thở.
"Anh đặt súng xuống trước đã!" Văn Vô Miên nhìn thẳng vào mắt anh ta:
"Không có anh, tôi đã chết từ lâu rồi. Mạng này của tôi là anh cho đấy."
"Rồi sao? Nói mấy câu này thì có ích gì?" Gã đầu trọc chưa hạ súng, nhưng giọng nói đã bớt phần giận dữ.
"Vậy thì kẻ giết người này, tôi làm chung với anh." Cô không hề do dự, tiến lên hai bước đối diện với nòng súng, đôi tay không hề run rẩy dù chỉ một chút:
"Tôi và anh cùng làm hung thủ, cùng chạy trốn. Tên hề này không phải mình anh giết, mà tôi cũng tham gia."
Câu nói vừa dứt, cả nhóm người còn lại đồng loạt rụt cổ lại.
Khẩu súng đó vừa giết người, nòng súng vẫn còn bốc khói đen, thế mà Văn Vô Miên không hề sợ hãi, cũng chẳng run chân hay lắp bắp, thản nhiên đối mặt. Dường như, người đang giữ cò súng không phải gã đầu trọc, mà chính là cô.
Dù không ai ngoài Phúc Thành biết rõ cô là ai, nhưng tất cả đều cảm thấy một điều rõ rệt—người phụ nữ này không hề đơn giản.
"..." Gã đầu trọc thoáng bị cô làm cho bất ngờ. Anh ta lùi lại hai bước, chỉ súng vào cô rồi chỉ vào cái xác tên hề dưới đất, ra hiệu rằng nói miệng thì không ăn thua, phải làm thật.
Văn Vô Miên hiểu ý ngay, cô bước đến bên xác tên hề, ngồi xổm xuống. Dưới ánh mắt chăm chú của Thất Sát, cô vươn tay khẽ chạm vào chiếc mặt nạ trên xác chết.
Cảm giác đầu ngón tay nóng rát kỳ lạ như bị bỏng. Ngay sau đó, cô nghiêng đầu, cất giọng lớn để những người khác đang trốn sau ghế nghe rõ:
"Ai có cùng ý tưởng với tôi không? Game bắt đầu thì nhiều người sẽ nhiều sức hơn."
Nếu luật chơi chỉ yêu cầu xác nhận hung thủ mà không nói rõ số lượng hung thủ là bao nhiêu, thì cách đơn giản nhất là biến cả bảy người thành hung thủ chung.
Không sợ thiếu, chỉ sợ không đều. Chỉ khi tất cả cùng chung tay gánh vác nguy hiểm, họ mới thực sự đạt được sự ổn định và đồng lòng. Nếu không, chỉ sau mười phút cãi vã và tàn sát lẫn nhau, Thất Sát sẽ nhảy xuống với vẻ mặt đắc ý, tuyên bố trò chơi thất bại.
"Tất nhiên là có!" Phúc Thành cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hiểu ngay ý cô. Anh lập tức hợp tác, từ sau chiếc ghế bước ra.
Anh đặt tay lên chiếc mặt nạ dính đầy máu của tên hề, vừa ấn dấu tay vừa lảm nhảm:
"Lần đầu phạm tội quý giá của tôi, tôi dành cho em đấy."
Văn Vô Miên: "..."
Việc lôi kéo một nhóm lớn đôi khi chỉ cần hai người—một người đưa ra ý tưởng, một người làm theo và cổ vũ. Hệt như màn tung hứng của diễn viên hài.
Rất nhanh, cô nàng diện váy, nam sinh cấp ba, và chàng otaku cũng lần lượt xuất hiện từ sau chỗ nấp. Ngay cả tay sale, người đang bị đánh bầm dập, gãy cả tay, cũng lập tức lao ra như sợ chậm chân sẽ thành kẻ xấu số tiếp theo như gã giọng vịt đực.