【Xem ra các người có thể bỏ qua phần dư thừa rồi. 】
"Thất Sát" nhíu cái chân mày vô hình càng lúc càng chặt, ánh mắt nhìn Văn Vô Miên đầy vẻ cụt hứng. Nó chớp mắt một cái, dưới đất bỗng xuất hiện bảy tấm bản đồ. Ở phía cuối bóng tối, một bức tường dày nặng từ từ dịch chuyển, phát ra tiếng vang u ám.
【Hiện tại các người đang ở tầng hầm thứ ba. Địa hình và lối ra vào từng tầng đã được đánh dấu trên sơ đồ. Cánh cửa chính ở tầng hầm này mở ra hơi tốn sức, cần năm phút mới mở được. Một lời nhắc nhở thân thiện: Khi rời khỏi đây, tốt nhất hãy nhanh chân. Nếu không, nhóm truy đuổi sẽ đến ngay, và nếu bị bắt, các người sẽ chết ngay tại chỗ. 】
Tòa nhà này có 40 tầng trên mặt đất và 5 tầng hầm. Bản đồ cho thấy lối ra của tòa nhà nằm ở tầng một. Cả tầng hầm ba không có thang máy, chỉ có một cầu thang duy nhất đối diện cửa buồng giam để đi lên hoặc xuống. Lựa chọn cực kỳ hạn chế, trong khi đội truy đuổi sẽ phá cửa kính từ cuối hành lang mà vào.
"..."
Trong căn buồng giam tối tăm, ba thi thể nằm rải rác, máu và tàn chi hòa quyện thành một lớp chất lỏng nhầy nhụa trên sàn, giống như vừa trải qua một trận mưa máu. Đôi giày Martens màu vàng lạc đà của Phúc Thành đạp xuống máu tạo ra từng vòng gợn sóng, đồng thời, anh chàng phát cho mỗi người một tấm danh thiếp của mình—
Một màn tranh thủ từng giây từng phút, không bỏ lỡ thời cơ.
Đang phát, anh quay sang bắt chuyện với tên gã đầu trọc cầm súng.
Văn Vô Miên nghe thấy anh hỏi:
"Cái trò chơi này rốt cuộc bao giờ mới kết thúc? Tôi vừa ngủ yên ổn được hai ngày, giờ lại bị kéo vào đây."
Gã đầu trọc có vẻ thuộc kiểu người, ai đối tốt với anh ta thì anh ta hòa nhã, ai muốn hại anh ta thì anh ta trả thù gấp bội. Đối mặt với Phúc Thành, anh ta lắc đầu, thái độ khá hòa nhã:
"Không bao giờ kết thúc."
"Không bao giờ kết thúc á?" Phúc Thành nhướn mày, ngồi xuống bậc thềm hơi cao hơn mặt đất. Cơ thể dài thượt hơi nghiêng về trước, tay chống lên đầu gối đang bắt chéo. Đôi mắt toát ra sự ngạc nhiên, tò mò, thậm chí một chút bất cần đời, duy chỉ không có lấy một tí sợ hãi nào.
Văn Vô Miên cảm thấy người này đúng là thiếu dây thần kinh sợ hãi bẩm sinh. Người khác càng căng thẳng, anh càng phấn khích. Chờ đến khi gặp phải kẻ khó nhằn, bị đánh cho bầm dập, chắc mới biết điều.
Gã đầu trọc lấy từ túi ra năm lá bài, trên đó toàn là số "0". Anh ta thở dài não nề, ngồi thẳng lưng:
"Cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?"
"Ở tầng hầm chứ đâu."
"Không phải." Anh ta phủ nhận, rồi nói:
"Nếu cậu gặp một người từng tham gia hơn 100 lần trò chơi, cậu sẽ biết tất cả các khu vực chơi đều được xây trong một tòa nhà khổng lồ. Bao gồm cả nơi chúng ta đang ở bây giờ. Cái bản đồ mặt bằng của chúng ta tuy có 15 tầng, nhưng thực ra chỉ là một góc nhỏ trong tòa nhà đó. Người trong cuộc thì mù mờ, những người chơi như chúng ta chẳng thể nhận ra."
Tòa nhà này có thể lớn bằng nửa thành phố. Văn Vô Miên nghiền ngẫm lời hắn:
"Nếu thoát khỏi tòa nhà, liệu có quay về thế giới thực được không?"
"Không có cửa đâu." Gã đầu trọc nhìn cô chằm chằm:
"Một khi đã bị trò chơi chọn, cả đời sẽ không thể thoát ra. Cách duy nhất là vượt qua trò chơi trên tầng cao nhất. Nhưng không ai biết phải vượt qua bao nhiêu trò chơi mới lên được đỉnh. Có thể là một vạn, cũng có thể là mười vạn. Không ai sống đủ lâu để đến lúc đó. Người chơi mà tôi gặp từng trải qua hơn 100 trò, hai ngày sau cũng chết rồi. Còn về cảnh tượng bên ngoài tòa nhà..."
Anh ta bất chợt hạ thấp giọng, đôi mắt mở to như nhìn thấy ma:
"Tôi nói thật, cô tuyệt đối không muốn biết đâu. Bên ngoài là một vùng đất của sự 'tuyệt vọng'."
Văn Vô Miên nhớ đến lời Đào Minh và Phá Quân từng nói rằng đây là "địa ngục," còn bên ngoài thì là "tuyệt vọng." Cô cố gắng tưởng tượng nơi này là gì, nhưng hình dung mãi cũng không ra. Gọi là "hang ổ của bọn tội phạm" cũng chưa đủ ám chỉ hết sự khủng khiếp.
"Ồ—thế bây giờ bọn tôi đang ở tầng mấy thế?" Đại gia Phúc luôn có những câu hỏi khiến người ta há hốc mồm:
"Ở đây có thang máy không? Tôi có thể lên tầng cao nhất solo với boss không?"
"..." Gã đầu trọc im lặng một lúc vì câu hỏi của anh:
"Tôi không rõ, nhưng chắc chắn không quá tầng ba. Lần trước tôi chơi ở tầng hai ngoài trời. Còn nữa, tôi khuyên cậu đừng bao giờ nghĩ đến chuyện động tay động chân với bất kỳ ai trong tòa nhà này. Ngay cả tôi, cậu còn đánh không lại... Ê, mà thôi, chờ đến lúc cậu tự mắt thấy, tự khắc sẽ hiểu."
"..."
Vài phút sau, cửa lớn tầng hầm đã mở toang. Ánh sáng đèn huỳnh quang trắng rọi thẳng vào phòng, chói lóa mắt.
Cầu thang đối diện cửa buồng giam chính là ngã rẽ đầu tiên họ phải chọn.