Chương 37: Pháp bảo một lần sử dụng
Từ Phàm trở về đến ngọn núi nhà mình, phát hiện Vân Hoa Lộc thả rông vẫn luôn loay hoay ở cửa cấm chế.
Sau khi trở về từ bí cảnh, Từ Phàm đã thả rông Vân Hoa Lộc ở giữa dãy núi, vì để bảo đảm sự an toàn của Vân Hoa Lộc, Từ Phàm còn vì Vân Hoa Lộc luyện chế Pháp khí độc quyền, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bình thường căn bản không đuổi kịp Vân Hoa Lộc.
"Eeee-"
"Nhớ ta rồi à." Từ Phàm sờ đầu Vân Hoa Lộc cười nói, phát hiện vòng Ngự Thú của Vân Hoa Lộc vẫn còn nguyên, nên yên lòng.
Trong dãy núi có mãnh thú ra vào, nhưng không thể tạo thành uy hiếp với Vân Hoa Lộc.
Vân Hoa Lộc nhìn Từ Phàm, đôi mắt nhìn xuống cái túi dưới cổ, ra hiệu Từ Phàm mở ra.
"Mẹ nó, hai trăm viên Linh Cốc đan ta luyện chế cho ngươi, nhanh như vậy ngươi đã ăn sạch rồi." Từ Phàm nhìn cái túi trống rỗng nói.
Lúc này, một vầng sáng ba màu xuất hiện, chiếu về phía Từ Phàm, cảm giác mệt mỏi khi làm thêm giờ trong thời gian dài trong nháy mắt đã thuyên giảm không ít, tinh thần sảng khoái một trận.
"Không tệ nha, đã thức tỉnh thiên phú kĩ năng rồi." Từ Phàm khen ngợi.
"Eeee-"
Vân Hoa Lộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt cao ngạo.
Từ Phàm mang theo Vân Hoa Lộc đến trong viện.
"Linh Vũ thuật","Linh Điểu thuật".
Hắn tưới nước cho linh điền đã hơn hai tháng chưa chăm sóc trước, mặc dù khi đi đã thiết kế Pháp khí chuyên môn phóng ra Linh Vũ thuật, cách một khoảng thời gian sẽ phóng ra một lần Linh Vũ thuật.
Nhưng mười mấy mẫu linh điền vẫn có vẻ hơi khô héo.
"Xem ra thu hoạch năm nay phải giảm nửa rồi." Từ Phàm lắc đầu nói.
Hắn lấy Linh Cốc đan sớm đã chuẩn bị xong từ lâu từ trong phòng luyện đan ra cho Vân Hoa Lộc, lại từ trong phòng cất giữ lấy một cái vòng thú do mười tám đoá hoa kim loại nhỏ tạo thành ra đeo vào trên cổ chú hươu nhỏ.
"Tiểu Hoa, gặp phải nguy hiểm ngươi cứ làm vỡ một cái chuông."
"Nếu như thật sự không chạy thoát được, ngươi cứ làm vỡ tất cả chuông, đến lúc đó chỉ cần ở trong tông môn, không ai dám giết ngươi." Từ Phàm dặn dò nói.
Vân Hoa Lộc trả lại cho Từ Phàm một ánh mắt khinh thường, sau đó nhanh chóng chạy về phía bên ngoài cấm chế.
"Ánh mắt của ngươi có ý gì vậy, sau này ngươi bị làm thành bữa ăn thì đừng có trách ta."
Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy một vệt sáng ba màu đánh đến.
Một mặt khiên lớn trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước người Từ Phàm cản vệt sáng.
"Ha, cẩn thận quá rồi." Từ Phàm gãi đầu nói, thứ đồ này là thuật pháp tăng ích.
"Ha-"
Từ Phàm ngáp một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt ập đến, Luyện Khí kỳ vẫn chưa đến cảnh giới tích cốc không ngủ.
"Nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi, mạng chó quan trọng hơn."
Sau khi trở về nơi ấm áp nhất, Từ Phàm đã tiến vào giấc mơ.
Cùng lúc đó, ở ngoài Thiên Khuyết môn xa mười vạn dặm.
Hai người Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi hợp lực, đang tiêu diệt một đám yêu thú lén đến từ Vạn Yêu sơn.
"Thiến Nhi, sau khi làm xong nhiệm vụ lần này, điểm cống hiến của chúng ta có thể đổi Vạn Vũ Linh Thai đan rồi." Vương Vũ Luân vừa nói vừa khống chế Thiên Nhận phi kiếm giết chết yêu thú chỉ có Luyện Khí kỳ vây quanh.
Hai thanh Ấn Tâm phi kiếm của Mô Dung Thiến Nhi giống như hai con phi xà quỷ dị, chuyên môn đánh giết yêu thú Luyện Khí đỉnh phong.
Gần trăm con yêu thú, dưới sự tàn sát hợp lực của hai phu thê, không cần một lát đã chỉ còn lại hơn mười con yêu thú.
"Phu quân, bằng không vẫn giữ lại điểm cống hiến giúp ngươi tăng lên phẩm cấp Trúc Cơ đi." Mộ Dung Thiến Nhi không nỡ nói, nàng chỉ vừa mới kiểm tra ra mình đã có thai.
"Vẫn đổi linh đan đi, muốn lên Trúc Cơ nhất phẩm rất khó."
"Lấy tình hình hiện nay của ta, Trúc Cơ nhị phẩm vẫn là không có vấn đề gì, đến lúc đó sau khi hài tử của chúng ta ra đời, lại để hắn bái Từ đại ca làm sư."
"Tương lai chắc chắn là một thiên tài."
Ngay vào lúc Vương Vũ Luân nói chuyện, lại thêm một đợt yêu thú đánh đến.
Trong mắt tất cả yêu thú đều lộ ra vẻ tàn bạo khát máu, hiển nhiên đã bị khống chế.
"Thiến Nhi, chú ý, trong nhóm yêu thú này có Trúc Cơ kỳ."
Trong mắt Vương Vũ Luân loé qua môt tia ngưng trọng, nếu như vượt qua hai con yêu thú Trúc Cơ kỳ, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Một con linh điểu màu vàng nhạt bay về phía Mộ Dung Thiến Nhi, đáp ở trên bờ vai nàng, phát ra tiếng chim nhẹ nhàng.
"Phu quân, ba con yêu thú Trúc Cơ kỳ, làm sao đây." Vẻ mặt Mộ Dung Thiến Nhi ngưng trọng.
"Chúng ta không thể lui, những sư huynh khác vẫn đang thủ hộ ở mấy chỗ giao điểm, một khi chúng ta bên này bị phá, vậy nỗ lực nửa tháng của gần trăm vị sư huynh chúng ta sẽ mất toi."
Vương Vũ Luân cắn răng, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một một quả cầu lớn phủ kín phù văn màu đỏ tươi, to cỡ như vò rượu, đây là pháp bảo cứu mạng hắn đã tốn một vạn linh thạch mua về từ bên Từ Phàm, có thể đả thương đám yêu thú Trúc Cơ kỳ.
Khi đó Từ Phàm nói coi hắn là bằng hữu, chỉ thu một cái giá vốn.
"Phu quân, đây là một vạn linh thạch đấy." Mộ Dung Thiến Nhi nhìn Vương Vũ Luân nói.
"Linh đan quan trọng, một vạn linh thạch không mua được Vạn Vũ Linh Thai đan."
Nói xong Vương Vũ Luân trực tiếp đè lấy nút bấm ở đỉnh quả cầu, dùng linh lực mạnh mẽ ném về phía yêu thú ở ngoài nghìn mét.
Một vạn linh thạch, tạm biệt! Trong lòng Vương Vũ Luân lặng lẽ nói, trong một vạn linh thạch này, còn có quỹ đen một nghìn linh thạch của hắn.
Quả cầu trong không trung phảng phất như có cảm ứng, trực tiếp hoá thành hơn một trăm quả cầu nhỏ ở không trung, lấp lánh ánh sáng đỏ đập về phía yêu thú.
"Ầm!!"
Trời rung đất chuyển, giữa trời đất bạch quang chợt loé qua, sau đó chính là âm thanh giống như sấm lớn vang dội giữa trời đất.
Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi lúc này đều đang dụi mắt.
"Mẹ nó, trước kia Từ đại ca cũng không nói một tiếng." Vương Vũ Luân mắt đỏ hoe nói.
Nhưng sau đó, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến phát ngốc, một cái hố to đường kính trăm mét xuất hiện ở nơi không xa.
"Sao lại khác với những gì Từ đại ca nói vậy, không phải là có thể đả thương đám yêu thú Trúc Cơ kỳ sao." Vương Vũ Luân lẩm bẩm nói, cảm thấy tốn một vạn linh thạch này rất đáng.
Lúc này, trong lệnh bài thân phận của hai người phu thê vang lên một tiếng hỏi han.
"Tiểu Vương, Tiểu Thiến, bên các ngươi có chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì rồi à."
"Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đã xuất hiên ba con yêu thú Trúc Cơ kỳ, dưới tình huống bất đắc dĩ, ta đã xuất động pháp bảo một lần sử dụng."
"Khi trở về cái này có thể thanh toán không."
"Ba yêu thú Trúc Cơ kỳ đã tiêu diệt hết chưa."
"Đã tiêu diệt hết rồi."
"Pháp bảo một lần sử dụng lợi hại như vậy à, bao nhiêu linh thạch, ta cũng đi mua một chút, về phần thanh toán."
Giọng nói trong lệnh bài dừng lại một chút, sau đó ha ha cười lớn nói: "Còn cái nịt nhé."
"..."
Sau khi cắt đứt trò chuyện, Vương Vũ Luân thở dài nói: "Nếu như Từ đại ca cũng ở Chiến đường thì tốt rồi, ba con yêu thú Trúc Cơ kỳ này, còn không phải là đã bị tiêu diệt trong chốc lát."
"Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ngươi cũng không cần chỉ cảm thán nữa, ngươi đi theo Từ đại ca học tập thời gian dài như thế, cảm thấy ngay cả một nửa chiến lực của Từ đại ca ngươi cũng không học được."
"Người không thể so sánh với yêu nghiệt."
"Ta đây cũng coi như là đã rất lợi hại rồi." Vương Vũ Luân bất mãn nói, thế nhưng trong lòng lại là rất rõ ràng, đừng nói một nửa chiến lực, đoán chừng có ba mươi phần trăm đã coi như là không tệ rồi.
"Rồi, phu quân ngươi lợi hại, đợi khi trở về ngươi lại khiêu chiến với Từ đại ca lần nữa đi."
"Ngươi đoán liệu ngươi có thể kiên trì được thời gian ba giây không." Mộ Dung Thiến Nhi cười nói, nếu như Từ Phàm bằng lòng thể hiện lên, vậy hắn có thể trở thành người uy áp một thế hệ.
"Đừng khinh thường người khác, chắc chắn sẽ được năm giây." Vương Vũ Luân la lối ồn ào nói.