Chương 40: Trong nháy mắt
Từ Phàm mang theo mọi người đến căn phòng to nhất, bên trong là bố trí phòng tiếp khách.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Từ Phàm nhìn cặp vợ chồng thường rắc cẩu lương này cảm khái nói: "Các ngươi bỏ vốn đúng thật là lớn."
"Có phải là còn đào được Hồn Thiết khác không, phần còn lại ta đều thu mua với giá thị trường." Từ Phàm nhìn hai người, hắn nhìn thấy bùn đất tươi mới từ trên khối Hồn Thiết đó, chắc chắn là vừa mới đào ra không lâu.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều bày tay ra.
"Bọn ta chỉ đào được một khối này, toàn bộ đều tặng hết cho Từ đại ca rồi." Mộ Dung Thiến Nhi nhẹ giọng nói, trong mắt còn loé qua từng tia đau lòng.
Từ Phàm nhìn về phía Vương Vũ Luân, nhìn thấy tên ngốc này cũng gật đầu.
"Các ngươi cũng không cắt một phần muốn đổi chút linh thạch gì đó à, ta nhớ các ngươi cũng không giàu có."
"Hai người các ngươi quả thực là ở cùng với nhau dễ dàng khôn nhà dại chợ." Từ Phàm cảm khái nói, hắn biết đây là phu thê bọn họ báo đáp ơn cứu mạng của mình.
"Ha ha, Từ đại ca ngươi cứ an ổn nhận lấy là được rồi."
"Từ đại ca là kỳ tài ngút trời, mấy năm nay đã luôn đều là ngươi giúp đỡ bọn ta."
"Hiện nay thật không dễ dàng có một cơ hội báo đáp ngươi, còn không tận tâm tận lực." Vương Vũ Luân nhướn mày nói, dáng vẻ có hơi đê tiện.
"Tâm ý của các ngươi ta đã nhận rồi."
"Như vậy đi, ta tặng hai người các ngươi hai gói dịch vụ, các ngươi cũng đừng từ chối." Từ Phàm suy nghĩ một lúc nói, có khối Hồn Thiết này, rất nhiều ý tưởng về mặt Luyện Khí của hắn sẽ có thể thực hiện rồi, vật liệu thừa còn lại, đủ để làm cho đôi phu thê này hai bộ Bảo khí.
"Gói dịch vụ gì." Vương Vũ Luân thường xuyên nói chuyện với Từ Phàm nên đương nhiên biết ý nghĩa của gói dịch vụ.
"Gói trang bị đan dược toàn gia." Từ Phàm cười nói.
"Trước khi các ngươi đến Kim Đan kỳ, tất cả pháp bảo và đan dược ta đều bao hết."
"Hiện tại ta là đan khí song tuyệt đại sư đấy." Từ Phàm lộ ra nụ cười mê hoặc.
"Thật sao, vậy thì cảm ơn Từ đại ca rồi." Vương Vũ Luân kinh ngạc vui mừng nói, bảo vật hắn có được từ trong tay Từ Phàm đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, bất luận là pháp bảo hay là đan dược, đều có tác dụng rất lớn với việc tu luyện của hắn và Thiến Nhi.
Lúc này, Từ Cương bưng một đĩa trái cây tiến vào.
"Ta phát hiện mấy cây ăn quả ở bên ngoài, hiện tại quả trên cây đang là lúc chín mùa."
"Ta đưa đến cho sư phụ và tiền bối." Từ Cương cười ngốc nghếch nói, trong lúc Từ Phàm hôn mê, gia gia của hắn đã từng nói qua cho hắn rất nhiều điều nên làm sau khi trở thành đồ đệ của tiên nhân, hắn đều ghi nhớ rất kỹ ở trong lòng.
"Ngươi có lòng rồi, ra ngoài chơi với muội muội ngươi đi, một lát nữa sẽ dọn cơm."
Từ Phàm đã nhìn thấy pháp bảo hộp cơm Mộ Dung Thiến Nhi đặt ở trên bàn.
"Ừm."
Từ Cương vui vẻ chạy ra ngoài.
"Đến cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ." Nhìn bóng lưng nhún nha nhún nhảy của Từ Cương, Từ Phàm cười nói.
"Xem ra Từ đại ca rất hài lòng với hai đồ đệ này nha." Vương Vũ Luân nói.
"Nói về mặt thiên phú, hai đứa trẻ này coi như là bình thường."
"Nhưng ở Tu Tiên giới, thiên phú chỉ là điểm xuất phát của tu tiên mà không phải là điểm cuối cùng." Từ Phàm cảm khái nói, trong lòng lặng lẽ thêm một câu, ngoại trừ hack và nhân vật chính ra.
"Từ đại ca, ngươi đã thu nhận hai đồ đệ, có để ý lại thu thêm một đồ đệ nữa không." Mộ Dung Thiến Nhi nói.
Sau khi nghe thấy lời của vợ mình, Vương Vũ Luân ở một bên cười ngốc.
"Lại thu thêm một người?"
"Các ngươi muốn giới thiệu cho ta một người sao." Từ Phàm nghi hoặc nói.
Vương Vũ Luân ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Thiến Nhi hạnh phúc xoa bụng Mộ Dung Thiến Nhi, chỉ là một động tác này đã khiến Từ Phàm cảm thấy tâm linh của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng.
"Hiểu rồi, lúc sáu tuổi đưa đứa trẻ đến đây là được." Từ Phàm bị cưỡng ép ăn một bữa cơm chó nhếch miệng nói, hắn có hơi hối hận vì đã cho ra gói dịch vụ toàn gia sớm như vậy, cặp vợ chồng này sống hơi có lỗi quá.
"Vậy thì cảm ơn Từ đại ca rồi." Vương Vũ Luân vui mừng nói.
Sau khi ba người nói chuyện một lúc, đã đến lúc làm cơm, gọi hai huynh muội đang chơi ở bên ngoài đến, không hề phí lời, trực tiếp bắt đầu làm cơm.
Sau khi ăn no nê, vốn dĩ Từ Phàm cho rằng có lẽ hai vợ chồng này sẽ trở về trong tổ của mình ngọt ngào, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của Vương Vũ Luân, hắn đã biết phía sau vẫn còn chuyện.
"Quan hệ này của chúng ta, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, còn ngại ngùng gì nữa." Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân nói.
"Từ đại ca, ngươi ra tay toàn lực, ngươi nói xem ta có thể kiên trì được thời gian bao lâu." Vương Vũ Luân hỏi, hiện nay bản thân là Luyện Khí tầng chín, Từ Phàm là Luyện Khí tầng tám, dù thế nào đi nữa, mình vẫn có thể kiên trì được thời gian năm giây.
"Tại sao ngươi phải hỏi loại câu hỏi kì quái này. Đây không phải là chuyện thời gian dài ngắn." Từ Phàm chợt sửng sốt, tiểu tử này lại muốn tự rước lấy nhục.
"Ta chỉ muốn biết, Từ đại ca ra tay toàn lực, bọn ta kiên trì được thời gian bao lâu." Vương Vũ Luân kiên trì hỏi.
"Đây là chênh lệch về không gian, nếu như khăng khăng muốn có một cảm niệm về thời gian, vậy chính là trong nháy mắt." Từ Phàm suy nghĩ một chút nói, trong nháy mắt, cũng là tương đương với một giây.
"Trong nháy mắt!" Vương Vũ Luân cảm thấy bản thân đã bị sỉ nhục.
"Nói chính xác, từ lúc ta liếc nhìn ngươi một cái kia, ngươi đã thua rồi." Từ Phàm thản nhiên nói, hiện tại kẻ địch cùng cấp không có tư cách đứng ở trước mặt hắn.
"Từ đại ca, ta coi ngươi là đại ca, ngươi lại sỉ nhục ta." Vương Vũ Luân có hơi tức giận, định đứng dậy thỉnh giáo một phía với Từ Phàm, hắn muốn để Từ Phàm biết, hắn đã không phải là Vương Vũ Luân ba năm trước nữa.
"Bỏ đi, chúng ta ra ngoài khoa tay múa chân một chút, mở rộng tam quan của ngươi một chút cũng tốt."
Nói xong Từ Phàm mang theo hai người đến trên đất phẳng bên ngoài, dưới sự điều khiển con rối người khổng lồ thuộc tính Thổ của Từ Phàm, nơi này đã trở thành đại quảng trường nền bằng đá bằng phẳng.
Từ Phàm và Vương Vũ Luân đối đầu.
"Từ đại ca, chuẩn bị tốt, nếu như trong nháy mắt ngươi không thể đánh bại ta, ngươi phải xin lỗi ta." Vương Vũ Luân cắn răng nói, bây giờ hắn có thể nhờ Thiên Nhận phi kiếm cứng rắn chống đỡ được tu sĩ Trúc Cơ.
Thực lực như vậy, Kim Đan trở xuống, ai có thể đánh bại mình trong thời gian ngắn chứ.
"Không cam chịu số phận là không được đâu."
Từ Phàm búng tay một cái, không trung xuất hiện một cọng lông vũ do linh lực tạo thành xuất hiện ở giữa hai người, bay phất phơ về phía mặt đất.
Vương Vũ Luân gắt gao nhìn chằm chằm lông vũ, sau lưng một phi kiếm, một phương ấn, một tiên hồ, ba kiện Pháp khí vận sức chờ phát động.
Mà Từ Phàm chỉ đơn giản là đứng ở nơi đó.
Khi lông vũ sắp rơi xuống, Từ Phàm nói: "Chú ý công kích tinh thần."
"Ta biết rồi." Trước ngực Vương Vũ Luân đeo một kiện pháp bảo chuyên môn phòng ngự thuật pháp loại tinh thần.
Trong khoảnh khắc lông vũ rơi xuống mặt đất, một tiếng thuỷ tinh vỡ nát thanh thúy vang lên, Pháp khí loại phòng ngự tinh thần đeo ở trước ngực Vương Vũ Luân trực tiếp vỡ nát, mà hai mắt hắn đã rơi vào trong đờ đẫn.
"Chênh lệch về không gian ta không giải thích rõ ràng cho ngươi."
"Như nghiêm phạt của sự thất bại, ngươi nhảy múa giải phiền muộn cho mọi người đi." Từ Phàm cười xấu xa nói.
Giọng nói vừa dứt, mười ảo ảnh mỹ nữ dáng người yêu diễm, ăn mặc hoa lệ xuất hiện ở xung quanh Vương Vũ Luân.
Vương Vũ Luân vốn có ánh mắt mê mang, trong nháy mắt vẻ mặt đã bắt đầu trở nên vũ mị.
Lúc này lại có âm nhạc khiến lòng người ngứa ngáy vang lên.
Nàng là một tia tà dương ưu tư.
Thật muốn thật muốn có ai biết thưởng thức.
Hắn có xanh xanh mây trời cửa sổ.
Chỉ đợi chỉ đợi có người cùng dùng chung. ...
Đến đây vui vẻ ơi dù sao cũng có thời gian dài.
Đến đây tình yêu ơi dù sao cũng có nhiều ngu muội ngông cuồng.
Đến đây lang thang ơi dù sao cũng có nhiều phương hướng.
Đến đây làm dáng đi dù sao cũng có nhiều huy hoàng.
Cùng với âm nhạc, dáng người ưu mỹ kia của Vương Vũ Luân bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa với ảo ảnh mỹ nữ xung quanh, dáng múa vũ mị yêu diễm ấy, ngay cả Mộ Dung Thiến Nhin nhìn thấy cũng có hơi đỏ mặt.
Nhìn Vương Vũ Luân nhẹ nhàng nhảy múa, Từ Phàm xoa cằm nói: "Đáng tiếc ở đây không có nước xx."