Khi Người Qua Đường Trải Nghiệm Kịch Bản Của Nữ Chính
Cao Tháp Nữ Vu30-07-2025 00:21:42
"New World chính là sản nghiệp của nhà anh ta."
"Vậy không phải là rất giàu sao?"
"Đúng vậy, nhà họ Giang chuyên kinh doanh ngành giải trí, nói chung thì con cái trong nhà lớn lên sẽ phải về nhà kế nghiệp nhưng anh ta lại chạy ra ngoài làm thám tử tư, có một thời gian bố mẹ em vẫn luôn lấy anh ta ra làm ví dụ phản diện..."
Chiêm Tử Lãng gãi đầu, vẻ mặt không đồng tình: "Nhưng em thấy thám tử gì đó rất ngầu, có bạn em từng nhờ anh ta điều tra chuyện gì đó, nói anh ta khá đáng tin."
Chu Trác Phỉ nghe cậu ta kể chuyện, cứ như đang nghe truyện vậy, trải nghiệm kỳ lạ như vậy...
Cô nghe xong thì nhận xét một câu: "Người có năng lực làm gì cũng sẽ rất nổi bật."
"Đúng vậy, em còn khá phục sự quyết đoán của anh ta, lúc đầu em cũng muốn học theo anh ta làm gì đó nhưng sau khi suy nghĩ lại, em phát hiện ra rằng thực ra em cũng không biết mình muốn làm gì."
Chu Trác Phỉ thở dài: "Thật tốt, lúc tốt nghiệp tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc theo đuổi ước mơ, có việc gì thì làm việc đó." Cô ôm ngực, đau lòng nói: "Xem ra tôi vẫn quá tầm thường."
"Đừng nói vậy, chị Chu, em thấy chị làm rất tốt, có mấy ai tìm được ước mơ chứ, chị xem như em chẳng biết mình muốn làm gì. Công việc này là do bố mẹ em thấy em không có việc gì làm nên bắt em phải tìm."
Chu Trác Phỉ nghe xong thì hít một hơi, cảm thấy không khí như đắng ngắt.
"... Nghe xong cậu nói thì tôi càng đau khổ hơn, cảm ơn cậu."
Cô không muốn đồng cảm với người giàu có!
"Đừng mà, hãy phấn chấn lên!"
"Tôi rất phấn chấn." Chu Trác Phỉ nhanh chóng khoanh tròn những vấn đề trên tài liệu, đưa cho Chiêm Tử Lãng: "Sửa xong thì đưa cho tôi, cảm ơn."
"Chị Chu, tại sao lời cảm ơn của chị lúc nào cũng khiến em có cảm giác như chị đang mắng em vậy?"
"Điều đó chứng tỏ cậu đã bắt đầu quen với môi trường công sở rồi, đi đi." Giọng điệu sai khiến của Chu Trác Phỉ rất tự nhiên, còn Chiêm Tử Lãng cũng không thấy có gì không ổn, đáp một tiếng rồi cầm tài liệu đi.
Ngay cả bản thân Chu Trác Phỉ cũng thấy kỳ lạ, trước đây cô chưa bao giờ dẫn dắt người mới, cũng lo lắng rằng mình không thể khiến đối phương tin phục nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, cô phát hiện ra mọi chuyện có vẻ không khó như cô tưởng.
Sự thật chứng minh rằng, đôi khi con người không nên tự dọa mình, chỉ có thử rồi mới biết mình có làm được hay không.
Trước giờ tan làm, Hiệp Như cố ý gọi cô vào phòng làm việc, bảo cô chuẩn bị cho bữa tiệc liên hoan vào thứ sáu, lý do là để mừng Chiêm Tử Lãng gia nhập phòng hành chính.
Đây cũng là truyền thống lâu đời của phòng, khi Chu Trác Phỉ mới đến cũng đã tham gia tiệc chào mừng của mình, Hiệp Như tiện tay giao cho cô việc đặt nhà hàng.
"Cô cũng nên thử học thêm một số thứ khác." Hiệp Như nói: "Đến cuối năm khi tiếp khách cũng có thể giúp đỡ."
"Hả? Tôi á?"
Cứ đến cuối năm là phòng hành chính lại đặc biệt bận rộn, ngoài việc tổng kết kiểm kê nội bộ công ty, còn có rất nhiều tiệc tùng bên ngoài.
Vài năm trước, Chu Trác Phỉ vẫn luôn đi theo sau Hiệp Như, chủ yếu phụ trách việc ăn uống và gọi phục vụ.
"Cô gì chứ?" Hiệp Như thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Trác Phỉ, trách móc một câu: "Cô vào công ty đã ba năm rồi, còn coi mình là thực tập sinh à?"
Chu Trác Phỉ thành thật nói: "Nói thật, tôi đúng là có cảm giác như vậy."