Chương 46

Khi Người Qua Đường Trải Nghiệm Kịch Bản Của Nữ Chính

Cao Tháp Nữ Vu 30-07-2025 00:21:42

"Anh cứ khoác lác đi!" Chiêm Tử Lãng cũng nói đùa: "Không vấn đề, hôm nay không uống hết thì không ai được về." Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang rượu và đĩa trái cây lên, Chu Trác Phỉ không uống được rượu, chỉ cần uống một lon bia là đã thấy choáng váng, vì vậy cô không bao giờ uống rượu khi ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng ăn một chút đồ ăn nhẹ hoặc trái cây, vừa ăn vừa say sưa xem biểu diễn. Đang lúc cô xem say sưa thì cô đồng nghiệp Kiều Kỳ ngồi bên cạnh cô khẽ hỏi: "Tiểu Chu, cô định khi nào về?" Chu Trác Phỉ quay lại, thấy cô ấy đang ngồi với vẻ mặt chán nản. Kiều Kỳ vào Hoàn Vũ sớm hơn cô hai năm, tính cách khá hướng nội, bình thường ở văn phòng rất ít khi nghe thấy cô ấy chủ động lên tiếng. Bây giờ cô ấy không trò chuyện với các đồng nghiệp khác, cũng không tự tìm việc gì để làm như Chu Trác Phỉ, chỉ ngồi đó có vẻ hơi gò bó. Chu Trác Phỉ liếc nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ một chút, cô suy nghĩ rồi trả lời: "Khoảng chín giờ đi." Kiều Kỳ nghe xong vội vàng phụ họa: "Vậy tôi cũng chín giờ đi." Chu Trác Phỉ hiểu ý nói: "Chị Kiều nếu có việc thì cứ đi trước đi, không sao đâu, ở đây còn nhiều người lắm, thiếu một người họ cũng không phát hiện ra đâu." Rõ ràng đối phương đã động lòng, do dự không biết có nên nghe theo lời khuyên của Chu Trác Phỉ hay không, sau một hồi đắn đo, cô ấy vẫn chọn không làm người khác biệt. Cô ấy mỉm cười e thẹn với Chu Trác Phỉ: "Không sao, vẫn là ngồi với mọi người một lát nữa đi." "Được, vậy ngồi thêm một lát đi, chị nếm thử hoa quả xem, dưa hấu nhà này khá ngọt đấy." Giữa chừng, Chu Trác Phỉ đột nhiên muốn đi vệ sinh, vừa đứng dậy thì Kiều Kỳ đã quan tâm hỏi cô: "Có cần đi cùng không?" "Không cần đâu, tôi đi một lát rồi về ngay." Chu Trác Phỉ đi theo biển chỉ dẫn, trong hành lang được trang trí đẹp như sàn diễn thời trang, cô đi lòng vòng mấy vòng mới tìm thấy nhà vệ sinh. Ra ngoài, cô đang nghĩ không biết lúc về có bị lạc đường không, kết quả là, một phút bất cẩn, cô đã thực sự đi nhầm đường. Cách trang trí của cửa hàng quá dễ gây nhầm lẫn, khắp nơi đều sử dụng tấm gương, kết hợp với ánh sáng, thoạt nhìn thì thấy thông thoáng nhưng đối với người chỉ đến đây một lần thì thực sự rất khó xác định vị trí. Cô đang dựa vào trí nhớ lúc đến để tìm đường ra thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Người mở lời trước là một giọng nam: "Xin lỗi Giang tiểu thư, lát nữa tôi còn phải biểu diễn, không thể trò chuyện nhiều với cô được." Giọng nói của đối phương rất đặc biệt, nói chuyện như hát vậy, lập tức thu hút sự chú ý của Chu Trác Phỉ. Cô nghĩ rằng giọng nói này mà không đi làm diễn viên lồng tiếng thì thật đáng tiếc. "Sao anh vừa thấy em là muốn đi vậy?" Sau đó lại vang lên một giọng nữ, nghe giọng còn khá trẻ nhưng ngữ khí hơi gay gắt, không khỏi khiến người ta cảm thấy có khí thế bức người. "Sao lại thế được Giang tiểu thư, tôi thực sự không còn thời gian nữa rồi." "Vậy anh nghỉ việc này đi, em mở cho anh một quán bar, anh muốn hát bao lâu thì hát bấy lâu, anh thấy thế nào?" Đâu ra bà cô lắm tiền thế này! Nghe thấy lời phát biểu bá đạo này, Chu Trác Phỉ lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một bà cô giàu có, đeo đầy trang sức, khoác áo lông. Cô vô thức chậm bước lại, muốn nghe thêm vài câu nữa.