Chương 44

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!

Chung Tinh Tinh 22-06-2025 22:33:56

Đang thở hổn hển vì mệt lại nghe thấy Ngu Vọng Khâu mỉm cười nói: "A Chính, A Viên mau lại đây, sư tổ còn chưa tặng quà gặp mặt cho hai đứa." Hai đứa trẻ lập tức phấn chấn, chạy vội đến bên cạnh Ngu Vọng Khâu. Ngu Vọng Khâu lấy ra hai miếng ngọc hình con bướm trong tay áo, bên trên lấp lánh linh quang nhàn nhạt: "Vật này rất trân quý, nhớ mang theo bên mình." Phương Dao nhìn thấy miếng ngọc trong tay sư phụ, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, sư phụ thật sự tặng vật này cho bọn nhỏ? Miếng ngọc này tên là Lưu Quang Ngọc Điệp, là một loại pháp khí vừa có thể công vừa có thể thủ, bên trong chứa một mảnh thần thức của người luyện chế, uy lực mạnh yếu tùy thuộc vào tu vi của người luyện chế ra nó. Khi người đeo bị công kích trí mạng, Ngọc Điệp đạt tới cực hạn phòng ngự sẽ lập tức vỡ nát, thần thức ẩn chứa bên trong sẽ hóa thành một con bướm lưu quang bay đến bên cạnh người luyện chế để báo tin. Luyện chế Ngọc Điệp cực kỳ hao tổn tâm thần, Phương Dao nhớ Ngu Vọng Khâu tổng cộng chỉ luyện được hai cái, giữ bên mình phòng khi cần thiết, vậy mà đều tặng cho bọn trẻ. "Con bướm này đẹp quá, cảm ơn gia gia." A Viên không biết về công dụng hay lai lịch của Lưu Quang Ngọc Điệp, chỉ cảm thấy con bướm làm bằng ngọc này sống động như thật, lại còn phát sáng. Trẻ con đều ưa thích những vật sáng lấp lánh xinh đẹp, A Viên cũng thế, nó yêu thích những người xinh đẹp, y phục xinh đẹp và mọi vật mỹ lệ. Quà ra mắt mà Ngu Vọng Khâu tặng là thứ nó thích nhất, lập tức xem như bảo vật, ôm chặt trong lòng cẩn thận cất giữ. Ngu Vọng Khâu thấy hai đứa trẻ thích thú liền nheo mắt cười, vuốt râu dài: "Về sau phải sửa miệng gọi là sư tổ." "Đa tạ sư tổ." Hai đứa trẻ ngọt ngào cảm tạ. Từ lúc kiểm tra linh căn đến giờ, trời cũng đã ngả chiều. Ở độ tuổi này bọn trẻ vốn khó giữ yên lặng trước mặt người lớn, hứng khởi vì nhận được lễ vật qua đi, hai đứa liền quấn lấy Phương Dao đòi trở về nhà. Ngu Vọng Khâu còn có việc chưa xử lý xong, bèn bảo Phương Dao đưa hai đứa nhỏ về trước. Ra khỏi đại điện, hai đứa trẻ biết Phương Dao sẽ ngự kiếm đưa chúng về liền chủ động dang tay, nũng nịu nói với nàng: "Mẫu thân, bế!" Phương Dao bất đắc dĩ cúi người vén gấu áo của hai đứa nhỏ, hai tay nhấc bổng lên, trái phải mỗi tay một đứa, động tác thuần thục lạ thường. Trên đường trở về Lăng Vân Phong, Phương Dao hỏi hai cục bột trong lòng: "A Viên, A Chính, hai đứa biết chữ không?" "Không biết ạ." Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu. Phương Dao không khỏi nhíu mày: "Một chữ cũng không biết?" Hai đứa lại đồng loạt gật đầu. Phương Dao thở dài bất lực: "Vậy phụ thân các con bình thường dạy các con cái gì?" A Viên nghiêm túc suy nghĩ, phụ thân biết rất nhiều pháp thuật lợi hại, nó từng muốn học nhưng phụ thân không chịu dạy, nói sau này sẽ đưa bọn nó đến tìm mẫu thân, học pháp thuật của tiên môn sẽ tốt hơn. Trước kia ở trong Ma Cung, cuộc sống hằng ngày của hai đứa chỉ là ngủ dậy thì ăn, ăn no thì chơi, có lúc ở trong cung buồn chán thì phụ thân sẽ sai người dẫn hai đứa ra phố chơi. A Viên chớp mắt, thành thật đáp: "Ăn uống chơi bời." "..." Thôi vậy. Phương Dao cảm thấy nhức đầu, trong lòng quyết định sau khi về phải lập ra một chương trình dạy học, trước tiên là dạy hai đứa nhỏ biết chữ.