Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!
Chung Tinh Tinh22-06-2025 22:33:56
"Được thôi."
Tạ Thính đáp lời rất sảng khoái. Phương Dao bưng chén trà, đến ngồi ở chiếc ghế tựa sát tường.
Tạ Thính cầm lấy cây bút lông nàng vừa dùng, chấm thêm mực vào nghiên, nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười với hai đứa nhỏ: "Vậy để phụ thân dạy các con viết tên của phụ thân trước nhé."
Phương Dao nhìn hắn chấm mực cầm bút, ngón tay thon dài rõ ràng hữu lực, giữ chặt thân bút bằng gỗ gừng vàng, tư thế cầm bút cực kỳ chuẩn mực. Hắn vốn đã mang chút khí chất thư sinh nho nhã, giờ lại càng giống một công tử thế gia được dưỡng thành quý khí, phong lưu nho nhã.
Cảm giác chữ hắn viết ra hẳn là không tệ.
Thế nhưng khi Tạ Thính bắt đầu hạ bút vẽ những nét đầu tiên, Phương Dao liền cảm thấy có chút không ổn. Chưa nói đến nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như sâu bò, riêng chữ "Thốn" thôi đã khiến nàng khó hiểu rồi.
Chỉ thấy nam nhân nét bút chậm rãi mà chắc chắn, bên trái chữ "Thốn" thêm vào một chữ "Thân", sau đó lại viết chữ "Xạ", mà phía trái chữ "Xạ" hắn lại thêm vào chữ "Ngôn".
Viết xong một chữ, đầu bút trong tay nam nhân hơi ngừng lại, sau đó lại hạ xuống dưới viết một chữ "Cân", kế tiếp lại vẽ một vòng tròn bên trái chữ "Cân".
"..."
Mỗi nét bút hắn viết ra, sắc mặt Phương Dao lại đen thêm một phần.
"Ai dạy ngươi viết như thế này?"
Tạ Thính đặt bút xuống, vẻ mặt hài lòng nâng tác phẩm của mình lên thưởng thức, bỗng nghe Phương Dao hỏi bằng giọng điệu không cảm xúc, hắn còn tưởng nàng đang khen mình.
Dù sao hai chữ này hắn cũng luyện mất mấy tháng trời mới ra được thế này, liền mỉm cười nheo mắt: "Tự nghĩ ra đó."
Phương Dao lập tức đứng bật dậy, liếc mắt lườm hắn một cái: "Đúng là cha nào con nấy."
Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi.
Lúc này Tạ Thính mới nhận ra Phương Dao đang tức giận, nhất thời khó hiểu, nhíu mày nhìn lại tờ giấy trong tay, hắn viết không đẹp sao?
A Viên chống cằm, giọng trẻ con mềm mại như dao cứa: "Phụ thân, mẫu thân bị người chọc giận bỏ đi rồi."
"..."
"Mẫu thân là bị hai người chọc tức thì có. Mẫu thân đã nói mấy lần rồi, khi viết chữ phải theo thứ tự từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, mà hai người đều viết sai cả."
A Chính bộ dáng nghiêm túc, trách cứ phụ thân và muội muội chẳng ra gì của mình.
A Viên liếc nhìn phụ thân đang trầm mặc, khe khẽ nói nhỏ: "Phụ thân, mẫu thân đi rồi, con có thể ra ngoài chơi được chưa?"
Tạ Thính đặt tờ giấy xuống, nhướng mày, nhìn nó bằng ánh mắt sâu xa: "Con thấy sao?"
Nhìn đôi mắt phụ thân hơi nheo lại, A Viên chẳng hiểu vì sao lại thấy rùng mình.
Phương Dao tuy giận là giận, nhưng ngày hôm sau vẫn đến đúng giờ.
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ nàng, A Viên trông có vẻ như nghỉ ngơi không đủ, quầng mắt hơi thâm, ngáp liên hồi; còn A Chính thì vẫn như thường lệ, không khác biệt gì.
Chưa đợi Phương Dao mở miệng, hai đứa nhỏ đã chủ động viết lại tên của mình.
Phương Dao thấy A Viên viết không sai một nét nào, có phần bất ngờ liền nói: "A Viên, con tiến bộ nhiều quá."
A Viên được mẫu thân khen cũng vui vẻ lên đôi chút, thầm nghĩ: "Chứ còn gì nữa, hôm qua sau khi mẫu thân đi, phụ thân bắt con viết suốt cả ngày, không viết xong thì không cho ngủ."
Phụ thân bình thường rất chiều chuộng bọn nó, gần như muốn gì được nấy, nhưng một khi đã nổi giận thì thực sự đáng sợ vô cùng.
Hơn nữa phụ thân nổi giận là bởi vì mẫu thân giận. A Viên nghĩ, nếu về sau muốn sống yên ổn thì tuyệt đối không dám chọc giận mẫu thân nữa.