Cả bọn đứng đơ người trước cảnh tượng trước mắt. Hàng xóm xung quanh kéo sang ầm ầm cùng với những tiếng xì xầm to nhỏ, tiếng chó sủa ầm ĩ cả một khu vực, còn có những người quay video, chụp ảnh. Tất cả tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Không nghĩ ngợi nhiều, cả bọn vội vã chạy vào trong nhà nhưng đã bị cảnh sát ngăn cản. Đoạn có hai người đàn ông mặc trên mình y phục mang một cái cáng ra, trên đó có đặt một người đã được phủ khăn trắng toàn thân. Họ đang đi bỗng trượt chân, cái cáng nghiêng sang một bên. Ánh mắt của đám bọn đã chú ý thi thể của một nữ sinh lăn ra từ tấm vải trắng đó.
Cái xác của cô khô quắt lại, xám xịt, cơ thể của cô chắc chỉ còn là da bọc xương, phía dưới bụng của cô bị rạch toạc ra để lộ đống ruột bầy nhầy bên trong. Điều kì lạ ở đây, bị rạch bụng như thế mà không hề thấy một tí máu nào cả. Gương mặt của cô hóp lại toát lên một sự sợ hãi đến tột độ, đôi mắt cô trợn trừng như muốn lòi hẳn ra bên ngoài, cái miệng há rộng đến tận mang tai. Ắt hẳn cô đã phải chứng kiến một cảnh gì đó rất khủng khiếp trước khi chết.
Chân tay Lãnh bây giờ bủn rủn không đứng vựng nổi, những kí ức đẹp đẽ về Như ùa về liên tiếp trong đầu anh tựa như những cơn sóng vỗ liên tiếp vào bờ, những dòng lệ cứ thế tuôn ra không ngừng. Không chỉ có anh, cả đám bọn ai cũng khóc nấc lên, Linh chứng kiến cảnh vừa rồi liền ngất lịm ra. Hoa gào khóc thảm thiết, cô cố với lấy cái xác của Như:
" Như ơi, sao mày bỏ... chúng... tao, Như ơi... Như ơi "
Hùng và Vũ đứng ngây người, nước mắt tuôn ra ào ạt không nói lên lời. Bầu trời bắt đầu rơi rớt những hạt mưa phùn thêm vào một khung cảnh đầy bí thương.
Kể ra hoàn cảnh của nhà Như cũng không khá giả là mấy, bố và mẹ của cô li dị từ khi cô chỉ mới là đứa trẻ lên năm, cô còn có một người em gái kém cô một tuổi. Mẹ cô đã phải làm nụng vất vả để đáp ứng đầy đủ cho hai chị em cô. Nhưng cuộc sống không vì thế mà buồn chán ngược lại còn rất vui vẻ, hạnh phúc. Dưới mái ấm gia đình của cô luôn đầy ắp sự yêu thương, niềm vui và tiếng cười. Hạnh phúc đó kéo dài trong độ mười hai năm thì một sự việc đáng tiếc đã xảy ra. Ông trời đã cướp đi người con gái nhỏ của bà, cướp đi người em gái thân yêu của Như.
Bà đã rất đau lòng khi mất đi đứa con mình đứt ruột đẻ ra. Nhưng nghĩ còn có Như nên bà vẫn cố gắng hết sức, lấy cô làm động lực sống của bà. Ấy thế mà giờ đây Như cũng đi chung với em của cô để lại một bà mẹ cô đơn, lẻ loi trong căn nhà quạnh hiu. Giờ đây mỗi tối bà biết tâm sự với ai? Bà biết trò chuyện với ai ? Bà biết lấy ai làm động lực sống giờ đây? Bà biết chăm sóc, lo lắng cho ai?
Bầu trời ngày càng mưa nặng hạt, sấm chớp vang dội khắp khu vực. Dường như ông trời cũng khóc thương cho cô gái đáng thương vậy.
Họ hàng của Như cũng vì sự việc mà không ngại mưa gió, đến ngay trong đêm hôm đó cùng với đám bọn chuẩn bị mọi thứ cho tang lễ ngày mai.
Buổi đêm cứ thế trôi qua một cách u sầu nhường chỗ cho những tia nắng yếu ớt chiếu qua những giọt sương còn đọng trên những tán cây. Trong suốt tang lễ, mẹ của Như không nói một lời nào, lúc đầu bà cứ ôm lấy quan tài của Như, xong rồi bà ngồi im bên cạnh quan tài. Đôi mắt của bà sưng to cũng bởi vì bà đã khóc quá nhiều, khóc nhiều đến nỗi không còn nước mắt để chảy ra nữa. Đến khi chôn cất Như thì bà cũng không ra, có người nhìn thấy bà giữ khư khư cái tấm ảnh của Như mà lau đi lau lại. Cũng bởi vì tình yêu của người mẹ dành cho hai người con quá lớn. Bà đủ can đảm làm mọi thứ vì con của mình nhưng không đủ can đảm để chứng kiến cảnh con mình được chôn cất.
Qua tang lễ của Như được một ngày, đám bọn đã xin phép ở lại nhà Như để cho mẹ của cô đỡ cô đơn, lẻ loi. Họ đã phải an ủi hết một giờ đồng hồ thì bà mới bình tĩnh mà đi ngủ. Đến tối hôm đó đợi cho mẹ Như ngủ thì họ mới họp mặt nhau để bàn bạc về cái chết, cũng như đoạn video của cô.
Hoa nghẹn ngào:
" Tao nghĩ là nó có... oan ức gì. . đó "
Linh lau đi nước mắt rồi gật gật đồng tình.
Lãnh lúc này mới kể hết ra toàn bộ giấc mơ của anh và lời nói của cô Liêm hôm qua cho tụi bạn nghe. Vừa dứt lời, Hùng nhảy tới đấm tôi một cái đau điếng đoạn xách cổ áo tôi lên rồi hét thẳng vào mặt anh:
" Thằng chó, tại sao mày không nói sớm chứ hả, mẹ mày, mày mà nói sớm thì... thì. . con Như đã không..."
Vũ lôi Mạnh ra rồi xoa xoa mặt cho Lãnh, đoạn quay sang Mạnh:
" Mày phải hiểu... theo như lời cô Liêm nói thì con Như chắc chắn đã kí hiệp ước với quỷ như vậy thì làm sao mà mình cứu được nó chứ "
Linh khóc nấc lên:
" Mà... Con Như đã kí vì cái gì chứ..."
Con Hoa lúc nào cũng nói thêm:
" Đúng rồi... tại sao nó lại kí chứ, còn về đoạn video hôm qua, chúng mình thử ra vườn nhà nó xem, rốt cuộc nó đã giấu cái gì , bây giờ chúng ta cùng tìm hiểu mọi sự việc xem như thế nào?"
Cả bọn nhìn nhau rồi gật đầu, họ lặng lẽ cầm lấy những cây đèn pin rồi đi ra sau vườn nhà Như.
Đồng hồ đã điểm lúc mười một rưỡi. Khung cảnh ngoài vườn có lẽ cũng vì thế mà trở nên âm u. Không khí lạnh lẽo bao trùm khắp cả một khu vườn. Trên bầu trời, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống soi sáng một góc của khu vườn. Trong vườn những tán cây cứ đung đưa nhè nhẹ theo gió, thỉnh thoảng có mấy tiếng chó sủa ma, tiếng mèo kêu làm họ gai người. Tiếng bước chân vang lên đều đều của họ dẵm lên những chiếc lá, tạo ra những tiếng kêu sột soạt. Và ánh sáng của những cây đèn pin chiếu quanh vườn giúp họ tìm kiếm dễ dàng hơn.
Ai nấy đều lo lắng xen lẫn chút sợ hãi, trên trán họ đã lấm tấm những giọt mồ hôi lúc nào không hay.
Giả sử có ai nhìn thấy họ trong tình cảnh này, chắc chắn mười người thì phải tám người nghĩ họ là trộm.
Sau một hồi tìm kiếm, cũng may nhà Như có mỗi một cây bưởi nên cũng chính vì thế mà họ tìm thấy dễ dàng hơn. Lãnh chỉ tay ra lệnh:
" Chúng mày... chia nhau ra đào đi "
Mỗi đứa một góc đào bới tung hết cả lên. Họ đang hí hoáy đào thì tiếng của Vũ cất lên:
" Thấy rồi..."
Vũ loay hoay nhấc cái hộp ra, anh phủi phủi cái hộp rồi cất giọng:
" Thôi mang vào nhà xem nào "
Họ lại lẳng lặng đi vào trong nhà. Vũ nhẹ nhàng lau chùi cái hộp rồi đặt lên bàn. Đoạn anh mở cái hộp ra thì bên trong cái hộp là một cuốn sổ, ở bên ngoài cuốn sổ có ghi " My Diary " có nghĩa là nhật kí của tôi.
Hoa cầm lấy cuốn nhật kí rồi bắt đầu mở. Ai nấy đều im lặng, chăm chăm nhìn vào cuốn nhật kí. Xung quanh họ không lấy một tiếng động, chỉ có tiếng mở từng trang, trang một, trang hai, trang ba rồi đến trang bốn hầu hết toàn ghi về cuộc sống hàng ngày của Như. Những dòng nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên gương mặt từng người khi Hoa bắt đầu lật đến trang thứ năm. Những dòng chữ nắn nót, đẹp đẽ được viết trong trang đó:
My Friend's
Tôi có năm người bạn thân:
- Đầu tiên là con Hoa: tính tình nó rất vui tươi, hay cười, nó bướng bỉnh lắm, nhưng mà được cái tốt bụng, tôi chơi rất thân với nó, hễ có ai chửi bạn bè nó là nó chửi thấy chết mẹ đứa đó luôn haha.
- Thứ hai là con Linh, tính nó hiền lành nhút nhát, yếu đuối nhưng được cái tốt bụng và hay giúp đỡ bạn bè.
- Thứ ba là thằng Hùng, nó khá là ít nói, nhưng khi vào chủ đề nào hợp với nó là nó nói xa xả không biết mệt nhưng nó được cái bảo vệ bạn bè hết mình
- Thứ tư là thằng Vũ, nó rất vui tính mà không hiểu sao nó cứ đi với Lãnh suốt, chắc là chúng nó là bạn thân với nhau từ bé và chơi với nó rất vui.
- Cuối cùng là thằng Lãnh, nó cũng trầm trầm, ít nói nhưng lại được cái chăm và học giỏi, luôn giúp đỡ bạn bè trong học tập.
Đọc đến đây nước mắt Lãnh lăn dài trên má lúc nào không hay, không chỉ có anh mà đám bọn cũng khóc. Hoa gạt đi những dòng lệ rồi lật tiếp sang mấy trang khác, cô dường như không thể lật được nữa vì cứ mỗi lần lật là kí ức của Như lại ùa về liên tiếp khiến cho cô và đám bọn đã buồn lại thêm buồn hơn. Cô đưa cuốn sổ cho Vũ rồi:
" Mày lật đi "
Anh lẳng lặng cầm rồi lật từng trang tiếp theo, cho rồi đến một trang có ghi:
-Ngày đầu tiên không có em bên cạnh chị, không có em chơi đùa với chị, không còn nghe được tiếng cười đùa của em, không còn em để chị giảng bài, không còn em để chị tâm sự. Chị và mẹ rất nhớ em.
-Ngày thứ hai, chị dường như vẫn không thể quên được em, cứ mỗi lần chị làm gì thì đều nhớ đến em.
Dường như cô đã khóc rất nhiều khiến những dòng chữ đã bị nhòe đi. Mỗi một ngày là cô ghi và cứ thế ghi đến ngày thứ ba trăm sáu mươi lăm. Cô ghi tiếp:
( Hôm nay là tròn một năm em rời xa nhân thế, chị đã ra mộ của em và lau đi những hạt bụi vương vấn trên mộ em, và chị cũng đã mang loài hoa mà em thích nhất đó là hoa Trà Trắng. Hôm ở mộ chị cảm ơn em vì đã tới bên chị )
Những dòng tiếp theo, chữ viết của cô nghuệch ngoạc, có những chỗ dường như bị cô nhấn mạnh bút xuống khiến cho chỗ đó bị rách:
( Chị đã trả thù cho em rồi, em ra đi thanh thản nha em. Chị đã khiến cho thằng khốn hiệu trưởng và con chó Ngọc chết không toàn thây... )
Đoạn cô ghi tiếp , mấy nét chữ này nhẹ nhàng hơn nhưng chữ cũng bị nhòe đi:
(Tao xin lỗi chúng mày rất nhiều vì đã kí hiệp ước với quỷ để liên lụy tới chúng mày... Vì lợi ích cá nhân mà ảnh hưởng tới chúng mày. Nhưng để trả thù cho em gái tao, tao làm tất cả dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì. Tao đã đánh đổi cảm xúc của tao để giết chết ông hiệu trưởng khốn kia đã hãm hiếp em tao và khiến cho nó tự tử và con Ngọc chó má đã bao che tội lỗi của thằng già đó)
Vậy là họ đã hiểu mọi chuyện, họ đã hiểu vì sao Như kí hiệp ước. Và biết rõ sự khốn nạn của thầy hiệu trưởng và Ngọc. Nhưng có đi thì cũng phải có lại, con quỷ đã trả thù giúp cô thì cô cũng phải thực hiện khế ước giữa cô và nó.
Ắt hẳn Như đã phải kìm nén những nỗi đau này, từng ngày từng ngày một để được trả thù cho đứa em gái bé bỏng.
Cô đã phải chiến đấu với sự cô đơn, sự oán hận và sự trách móc bản thân mình rằng thân là một người chị mà cô lại không thể bảo bệ người em gái của mình. Nhưng cô đâu nghĩ rằng cô đã cố gắng hết sức mình.
Chương X
Hoa Trà Trắng
Một tiếng gọi ầm ĩ vang lên
" Ý ơi đi học đê mày!"
Cô vội vàng lấy cặp sách và miệng thì đang nhai nhồm nhoàm bước ra và nói vọng vào:
" Con chào mẹ con đi học đây ạ. Chị Như ơi em đi học trước đây nha "
Cô vừa đi vừa ra hát:
" Một nụ cười luôn hé..."
Ánh nắng của đầu ngày chiếu rọi vào gương mặt xinh xắn của cô. Mái tóc cô bồng bềnh bay trong gió, làn da cô trắng hồng, đôi mắt long lanh cùng với đôi môi đỏ như son. Tất cả mọi thứ tạo nên một vẻ đẹp hoàn mĩ, trong trắng.
Cô bé luôn tươi cười, nụ cười của cô như tỏa nắng, những ánh nắng non nớt nhưng đủ để làm sưởi ấm trái tim người khác. Giọng hát của cô ngọt ngào khiến ai nấy nghe đều phải chìm đắm trong giọng háy của cô. Ý luôn ước mơ được trở thành một ca sĩ nổi tiếng.
Đặc biệt Ý rất yêu hoa Trà Trắng -loài hoa tượng trưng cho mấy cô gái mới lớn và màu trắng của nó thể hiện cho sự trong sáng, tinh khôi.
Cô như một bông hoa đang nở chỉ chờ ngày tỏa ra rồi khoe sắc, mang lại hương thơm tới cho đời. Cô luôn sẵn sàng vươn đôi cánh của mình ra để với tới ước mơ. Ấy thế mà một con quỷ đã dẫm bẹp bông hoa ấy, hủy hoại cuộc sống của cô và con quỷ đó không ai khác chính là thầy hiệu trưởng.
Và cũng chính tên "Ác quỷ" đó đã cắt đứt đôi cánh của cô, dập nát ước mơ của cô.
Buổi sáng hôm đó, Ý được cô chủ nhiệm bảo mang tài liệu xuống phòng thầy hiệu trưởng. Cô dạ vâng rồi vui vẻ đi tới phòng thầy hiệu trưởng nhưng cô không biết rằng những điều sắp xảy tới sẽ hủy hoại cuộc sống của cô.
Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt của ông hiệu trưởng sáng rực lên như một con hổ già nhìn thấy một con nai con. Ông liên tục liếm môi. Máu dâm dục trong cơ thể ông trội dậy, ông bảo Ý ngồi xuống ghế rồi ra đóng cửa phòng lại. Lúc này Ý vẫn rất vui vẻ và nói:
" Dạ, cô Lý chủ nhiệm lớp 10A bảo mang cho thầy tập tài liệu này ạ "
Tên dâm dục nói với giọng nhẹ nhàng:
" Ừ, Em cứ để ở bàn cho thầy "
Ý đặt tệp tài liệu lên bàn, hắn như một con hổ đói vồ tới ôm chầm lấy cô. Một tay ôm cô và một tay bịt miệng cô, miệng nói ra những lời kinh tởm:
" Ngoan nào em... chiều thầy tí thôi "
Hắn vật Ý ra sàn rồi hãm hiếp. Cô cự quạy nhưng sức của một cô bé yếu ớt không thể chống lại sức của một con "quái thú". Nước mắt cô giàn giụa lăn dài trên má. Xong việc, hắn đứng lên và đe dọa:
" Ngoan nào, nín đi em, em cấm được nói chuyện này với ai, nếu không tôi sẽ đuổi học em và em không biết tôi sẽ làm gì em đâu "
Cô sợ hãi, khóc lóc rồi chạy một mạch ra ngoài. Bên ngoài có một nữ sinh khác bước vào giơ ra chiếc điện thoại ma cô đang cầm trên tay và nói:
" Em không ngờ thầy kinh tởm đến thế, em đã quay hết rồi "
Hắn thấy thế run lên cầm cập, chân tay vã hết mồ hôi nói:
" Em đừng nói cho ai "
Cô nữ sinh kia cười lạnh:
" Không nói cho ai, vậy em được cái gì "
Hắn biết ý cô liền cười lên một cách kinh tởm rồi nói:
" Nếu em không nói với ai tôi sẽ cho em 5 triệu và trở thành hội trưởng hội học sinh hehee, thành tích của em phải gọi là cao chót vót "
Hắn bước tới chỗ nữ sinh rồi vỗ vỗ vai và nói tiếp:
" Sao nào? Đồng ý chứ hehe "
Nữ sinh cười nhếch mép:
" năm triệu... năm triệu... sao, thầy nghĩ chuyện này chỉ đáng giá năm triệu "
Hắn gằn giọng:
" em cũng tham lắm đấy, mười triệu chốt "
Cô nữ sinh cười hí hửng:
" Chốt... Tiền trao cháo múc "
Hắn móc túi quần, đoạn lấy ra một cái ví rồi rút 10 triệu ra đưa cho cô và nói:
" Đây! Đưa điện thoại đây em "
Cô đưa chiếc điện thoại cho tên hiệu trưởng, hắn nhanh tay với lấy và xóa.
Vậy là họ đã thỏa thuận xong. Cô nữ sinh đang đi một đoạn thì có một tiếng gọi:
" Ngọc ơi!"
Cô quay ra thì ra là bạn của cô. Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
Tên hiệu trưởng trong phòng cười vui sướng cứ như hắn vừa được một chiến lợi phẩm gì đó.
Ngọc và hắn thỏa thuận xong, ai nấy đều cho mọi chuyện chôn vùi đi, nhưng hai con người ấy có bao giờ để ý đến cảm xúc của nạn nhân.
Cả tiết học hôm ấy Ý thất thần, không nói một lời nào. Cô rất muốn nói ra hết sự thật nhưng lại sợ. Sợ lời đe dọa của hắn, sợ lời miệt thị, khinh thường của mọi người.
Từ ngày đó trở đi, Ý như người mất hồn. Nụ cười hồn nhiên ngây thơ đã không còn, thay vào đó là gương mặt luôn luôn u sầu.
Như thấy lạ liền hỏi:
" Sao dạo này em buồn vậy Ý, có chuyện gì à"
Ý nói với gương mặt vô hồn :
" Em mệt, thôi ạ "
Rất nhiều lần cô muốn nói hết ra nhưng lời nói của tên ác quỷ lại vang vọng trong đầu của cô:
" Ngoan nào, nín đi em, em cấm được nói chuyện này với ai, nếu không tôi sẽ đuổi học em và em không biết tôi sẽ làm gì em đâu "
Vì vậy cô lại chọn sự im lặng, luôn giữ kín chuyện này, không nói với ai.
Những giấc mơ về chuyện kinh tởm ấy cứ hiện trong đầu cô mãi, đêm nào cũng vậy, ngày nào cũng vậy, cô chỉ biết ngồi khóc lẻ loi một mình. Và cũng từ ngày hôm đó, cô trở nên tự ti, ít giao tiếp, luôn lủi thủi một mình, gương mặt lúc nào cũng toát lên một nỗi sợ.
Mỗi khi nhìn thấy thấy hắn cô lại run sợ và né tránh, cô đã cố quên đi nhưng làm sao có thể quên được nó.
Người ta nói thời cấp ba là thời đẹp nhất của tuổi học sinh. Ấy thế mà đối với Ý, nơi đó lại là nơi chôn vùi cô mãi mãi ở tuổi mười sáu.
Vào một buổi đêm, tên hiệu trưởng ăn uống no nê, cười hả hê sung sướng. Nhưng đâu biết rằng đối lập với sự sung sướng của hắn là sự cô đơn đến tuyệt vọng của Ý. Cô đang từ từ bước đến vực tử.
Cô bắc một chiếc ghế và nhẹ nhàng buộc dây lên trên trần nhà. Rồi nhẹ nhàng kết liễu cuộc đời mình.
Vậy là cuộc đời của một cô thiếu nữ mới ngày nào còn vui tươi, yêu đời đã dừng lại ở đó.
Trước khi cô ra đi thì cô có để lại cuốn nhật kí của mình cho người chị , cô đã kể hết mọi việc, và ghi hết những cảm xúc đau khổ, sợ hãi của mình trong đó... Trong nhật ký của Ý có đoạn:
- Chị ơi... em đau khổ quá rồi, em không thể chịu được nữa, mỗi ngày trôi qua là mỗi sự đau khổ em phải chịu đựng. Em xin lỗi chị vì em không đủ can đảm để vượt qua được truyện này. Em xin chị đừng có nói chuyện này với ai... Nếu không thầy hiệu trưởng sẽ đuổi học chị đấy ạ và thậm chí thầy có thể giết gia đình mình đấy ạ. Em rất xin lỗi chị và mẹ. Chị hãy chăm sóc mẹ nha. Em yêu chị, và em rất yêu mẹ
Những câu từ dường như ghim sâu vào trái tim của Như. Cô đau buồn đến tột cùng và vô cùng hối hận vì đã không bảo vệ được em của mình.
Cô cũng đã bí ẩn tìm hiểu và đưa ra mọi bằng chứng tố cáo tội ác của tên dâm dục ấy nhưng vì hai chữ tiền, quyền và thêm lời bao che của con Ngọc khiến cho mọi bằng chứng của cô đều vô dụng.
Cô nuốt sâu mối hận trong lòng chỉ chờ một ngày để có thể trả thù được cho em mình...
Sau ngày Ý mất, trên trời xuất hiện một ngôi sao sáng. Dường như cô đã chính thức trở thành một thiên thần thực sự.