Không ngờ, Tiêu Lăng Ngọc lại lạnh nhạt, thậm chí còn dùng thái độ xa cách, cười như không cười nhìn Trần Nhiên, hỏi rất sắc bén: "Anh không thấy ảnh sao?"
Nói xong, cô còn đặc biệt nhìn Triệu Mân Mạn đi cùng Trần Nhiên, sự thù hận trong đáy mắt chợt lóe lên.
Trần Nhiên sững người, sau đó có vẻ hơi cứng nhắc hỏi: "Ảnh? Ảnh gì?" Trong lòng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Tiêu Lăng Ngọc đã phát hiện ra gì đó sao?
Điều này hoàn toàn khác với dự đoán của anh ta.
Anh ta cảm thấy Tiêu Lăng Ngọc có chút thay đổi, nhưng nhất thời, anh ta lại không nắm chắc được.
Nhưng mà, việc bây giờ phải làm là sắm vai người bị hại.
Tiêu Lăng Ngọc không muốn diễn kịch với Trần Nhiên, cô cũng không có hứng thú này.
Cô cười lạnh nói: "Trần Nhiên, chẳng lẽ trên máy tính, hay là trong nhóm QQ, anh không thấy ảnh chụp tôi đi khách sạn với đàn ông khác sao? Hay là hồng nhan tri kỷ của anh không thỏ thẻ gì à?"
Nói tới hồng nhan tri kỷ, ánh mắt cô công khai nhìn lướt qua Lâm Tương Ngọc, rồi lại cười cười nhìn về phía Triệu Mân Mạn.
Triệu Mân Mạn nghe Tiêu Lăng Ngọc nói, quả nhiên nhíu mày một cái, đáy mắt lóe lên tia sắc bén, nhưng cũng không lên tiếng.
Trần Nhiên trong lòng kinh ngạc, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghi hoặc.
Đối với câu hỏi của Tiêu Lăng Ngọc, anh ta không biết trả lời như thế nào.
Trước khi anh ta xuống lầu, chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Tiêu Lăng Ngọc đang đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, bị mọi người khinh thường và miệt thị, cả người có vẻ bất lực, gần như sụp đổ.
Sau đó, anh ta đi xuống, chất vấn về sự phản bội của Tiêu Lăng Ngọc, hoàn toàn đặt mình vào vị trí người bị hại, chiếm được sự đồng cảm và thương hại của tất cả mọi người.
Chỉ có như vậy, đến lúc đó, lễ đính hôn của anh ta và Triệu Mân Mạn mới không khiến người ta suy nghĩ nhiều, nhận được chúc phúc của tất cả mọi người.
Nhưng tại sao, tất cả những điều này đều khác với dự đoán của bọn họ?
Bọn họ ở trên lầu không đợi được tin tức cho nên cùng Triệu Mân Mạn đi xuống xem thử tình hình, kết quả vừa ra khỏi cửa thang máy đã bị Tiêu Lăng Ngọc mắng là đồ cặn bã, còn muốn tặng anh ta cho người khác!
Thật sự làm anh ta tức chết.
Điều này cũng chẳng sao. Với tính cách yếu đuối, mềm lòng của Tiêu Lăng Ngọc, chỉ cần anh ta hạ mình một chút, nhất định cô sẽ thừa nhận mình sai.
Nhưng tại sao, lại không phải như vậy?
Trong lòng Trần Nhiên có rất nhiều nghi hoặc, nhưng giờ phút này lại không thể chất vấn.
Trần Nhiên lắc đầu nói: "Ngọc Nhi, anh nào có tri kỷ gì chứ?" Nói đến đây, anh ta như mới phản ứng lại, vẻ mặt rất kinh ngạc hỏi: "Em vừa mới nói cái gì? Em đi khách san với đàn ông khác?" Lúc nói những lời này, có vẻ rất không thể tin.
Trong lòng Trần Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi đúng hướng theo kế hoạch.
Nếu Tiêu Lăng Ngọc đã tự thú nhận, vậy thì anh ta hoàn toàn có thể làm một người bị hại.
Lâm Tương Ngọc nhìn vẻ mặt không tin của Trần Nhiên, có vẻ rất gấp gáp nói: "Đúng vậy, giám đốc Trần, tối hôm qua Tiêu Lăng Ngọc đã đi khách sạn với một người đàn ông. Anh xem, em có bằng chứng đây này!" Nói xong, cô ta đưa cho Trần Nhiên xem một bức ảnh trong điện thoại, cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh một lần nữa: "Giám đốc Trần, em tận mắt nhìn thấy Tiêu Lăng Ngọc đi khách sạn với một người đàn ông trung niên bụng phệ. Người đàn ông kia xấu xí vô cùng, cũng không biết cô ta thích gã ở điểm nào? Chẳng lẽ là thấy đối phương có tiền?" Ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Trần Nhiên nghe xong, biểu cảm có vẻ rất khiếp sợ, càng không thể chấp nhận sự thật bị người yêu phản bội như vậy.
Đột nhiên anh ta nắm chặt lấy bờ vai gầy yếu của Tiêu Lăng Ngọc, không ngờ cúc áo trên cổ bị bung ra, áo khoác trượt xuống một chút, lập tức lộ ra một dấu hôn đỏ hồng trên cổ trước mặt mọi người.
Vết hôn này vừa nhìn đã biết là do đàn ông hôn.
Đương nhiên Trần Nhiên nhìn thấy, đồng tử của anh ta co rụt lại, tiếp theo rất không thể chấp nhận sự thật bị người yêu phản bội, biểu cảm có vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Anh ta giơ tay lên, tát về phía mặt Tiêu Lăng Ngọc.
Trần Nhiên biết được Tiêu Lăng Ngọc phản bội, cảm thấy vô cùng tức giận, đến mức không kiềm chế được mà vung tay tát Tiêu Lăng Ngọc!
Mặc dù việc Tiêu Lăng Ngọc lên giường với đàn ông là do anh ta và Triệu Mân Mạn sắp đặt, nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, anh ta lại cảm thấy Tiêu Lăng Ngọc thật sự phản bội mình.
Cơn giận dữ che lấp lý trí của anh ta, không chút do dự mà vung tay tát Tiêu Lăng Ngọc.
Nhưng mà...
"Anh là ai?" Nhìn thấy bàn tay đang định tát người của mình bị ngăn lại, hơn nữa lại là một người đàn ông, Trần Nhiên tức giận trừng mắt quát hỏi.