Nhưng liếc mắt nhìn những người xung quanh, cũng không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt sắc bén mang theo lệ quang hung hăng trừng mắt về phía Tiêu Lăng Ngọc và Nhan Tư Minh.
Nhưng khi cô ta nghiêm túc nhìn Nhan Tư Minh, khi nhìn rõ tướng mạo của anh ta, con ngươi co rụt lại, vẻ mặt có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng tiếp theo lông mày nhíu chặt lại, tràn đầy nghi hoặc.
Cô ta suy nghĩ một chút, hơi nghi hoặc mở miệng hỏi: "Cậu... Nhan? Anh là cậu chủ Nhan sao?"
Nếu như người đàn ông này thật sự là Nhan Tư Minh, vậy thì thật sự quá tiện nghi cho Tiêu Lăng Ngọc rồi.
So với Nhan Tư Minh, người đàn ông Trần Nhiên này ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Tiêu Lăng Ngọc được lợi.
Nhìn thấy Triệu Mân Mạn nhận ra mình, đầu tiên Nhan Tư Minh lại thấy vẻ mặt Tiêu Lăng Ngọc thay đổi.
Anh ta rất muốn biết, Tiêu Lăng Ngọc biết được anh ta là một trong những người quyền lực nhất thành phố Z – cậu chủ Nhan, Nhan Tư Minh, cô sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nhưng kết quả rõ ràng làm anh ta thất vọng.
Người bình thường sống trong góc cuộc sống như Tiêu Lăng Ngọc làm sao có thể biết được nhân vật thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu trong giới quyền quý thành phố Z chứ.
Vẻ mặt Tiêu Lăng Ngọc có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhan Tư Minh, lại nghi hoặc nhìn Triệu Mân Mạn một chút, rồi lại lần nữa nhìn Nhan Tư Minh.
Nhan Tư Minh cong môi, hiện lên một nụ cười có chút tà tính, nói: "Cô Triệu, cách bắt chuyện như của cô đã lỗi thời rồi sao? Nhưng điều khiến tôi hơi nghi hoặc chính là, có phải cô Triệu gặp đàn ông đẹp trai, đều bắt chuyện như vậy, sau đó hận không thể nhào lên không?"
Nói đến đây, anh ta không đợi Triệu Mân Mạn giải thích, trên mặt mang theo một tia châm chọc cùng khinh miệt, tiếp tục nói: "Nhưng mà, rất tiếc, tôi không phải là đại thiếu gia gì cả, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi!"
Sắc mặt Triệu Mân Mạn lập tức trở nên đỏ trắng lẫn lộn, cô ta vừa tức vừa xấu hổ.
Bị người ta nhục nhã như vậy, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Nhan Tư Minh, nghiến răng mắng to: "Tên khốn này!"
Nói xong, mặt cô ta xanh mét mắng bảo vệ đứng bên cạnh: "Các người bị mù sao? Người ngoài này vào công ty bằng cách nào? Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!"
Các bảo vệ đứng ở một bên sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt. Bọn họ lập tức chạy đến trước mặt Nhan Tư Minh, thái độ rất kiêu ngạo nói: "Vị khách này, mời anh lập tức rời đi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sáo."
Triệu Mân Mạn tức đến mức cả người run lên.
Triệu Mân Mạn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta nhục nhã như thế, lần này lại bị người đàn ông Tiêu Lăng Ngọc dẫn tới hung hăng nhục nhã một phen, không trả thù sẽ khó mà nuốt trôi cơn giận này.
Triệu Mân Mạn nghĩ đến đây, chỉ vào Nhan Tư Minh, lại chỉ về phía Tiêu Lăng Ngọc, lạnh giọng phân phó: "Đuổi anh ta và cô ta ra ngoài cho tôi! Đuổi ra ngoài!" Câu cuối cùng gần như gào lên.
Tiêu Lăng Ngọc đã biết chuyện của cô ta và Trần Nhiên, mà trước đó kế hoạch của bọn họ đã xảy ra thay đổi, nếu còn để cho cô ta ở lại công ty, có lẽ sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên. Đến lúc đó người mất mặt không phải Tiêu Lăng Ngọc, người thân bại danh liệt cũng không phải Tiêu Lăng Ngọc, mà là cô ta và Trần Nhiên.
Cho nên, việc cấp bách nhất chính là đuổi người trước, sau đó tạo ra một số lời đồn đãi nhằm vào Tiêu Lăng Ngọc ở công ty. Như vậy, hoàn toàn có thể xoay chuyển cục diện.
Nhan Tư Minh lập tức che chở Tiêu Lăng Ngọc ở phía sau, quát lên sắc bén: "Đuổi ra ngoài? Cô Triệu oai quá! Không biết trong giới danh môn thành phố Z này, các quý bà, tiểu thư có biết cô Triệu - con gái của Chủ tịch Tập đoàn Huy Khánh là một người phụ nữ tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn hay không?"
Triệu Mân Mạn tức giận đến mức cả người run lên, đôi mắt sắc bén của cô ta trừng trừng nhìn Nhan Tư Minh, lạnh giọng hỏi: "Anh đang uy hiếp tôi?"
Nhan Tư Minh lắc đầu, một ngón tay lắc lư nói: "No, no, cô Triệu, tôi không có uy hiếp cô!"
Nghe lời của Nhan Tư Minh, Triệu Mân Mạn không giận mà cười, cô ta rất khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, anh cho rằng tôi sợ lớn chuyện, sợ anh uy hiếp sao? Ha ha, không tự nhìn xem anh là cái thá gì, một nhân viên quèn, một tên trai bao, mà cũng dám nhắc tới giới thượng lưu? Cho dù anh có thể nói một hai câu, anh cho rằng có người sẽ tin anh sao? Hừ, tự lượng sức mình, đừng nghĩ có thể uy hiếp được tôi."
Khi Nhan Tư Minh nghe được hai chữ "trai bao", sắc mặt lập tức tối sầm lại, lạnh giọng nói: "Trai bao? Triệu Mân Mạn, không thể không nói, bây giờ cô đã chọc giận tôi!"