Chương 14: Kỹ năng sinh tồn, giao dịch đầu tiên trên đài
[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau
Tây Đại Tần19-08-2025 23:23:30
Tối hôm qua khi Tả Anh thoát Trò chơi, những người này đã xảy ra một trận xô xát. Nguyên nhân là một nhóm cư dân gần đó muốn giành giật đồ ăn thức uống kiếm được trong trò chơi từ tay bọn sinh viên. Kết thúc bằng việc cả hai bên đều có người bị thương, nhóm sinh viên phải rút lui lên tầng sáu trống trải.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Một nữ sinh cao gầy rầu rĩ hỏi.
"Không cần quá lo lắng, vốn dĩ chúng ta cũng chẳng kiếm được bao nhiêu đồ ăn, giờ cũng ăn hết rồi, họ cũng sẽ không tốn sức giành giật làm gì." Một nữ sinh khác nói.
"Nhưng họ cũng đâu có đồ ăn. Nếu họ nổi điên lên liều chết với chúng ta... Với lại, Giai Khải cần thuốc kháng viêm."
Giai Khải là một nam sinh dáng người thanh tú, gầy yếu. Trong cuộc tranh chấp tối qua, cậu bị dằm gỗ ở góc bàn làm bị thương cánh tay. Vết thương khá dài, tuy không sâu nhưng có vẻ đã hơi nhiễm trùng.
"Đồ ăn đều mốc hết rồi, thuốc còn dùng được không?"
"Tớ đói quá, các cậu có đói không?"
Mọi người mỗi người một câu rồi lại chìm vào im lặng. Ai mà không đói chứ. Họ tuy phần lớn vào Trò chơi ngay từ ngày đầu, nhưng sau hai ngày với tổng cộng hai giờ chơi Trò chơi, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hai ba chai nước, vài gói đồ ăn, trong đó còn có cả kẹo mút, khoai tây lát chiên, những thứ đồ ăn vặt chẳng đủ no. Ngày hôm qua còn trông cậy vào đồ ăn ngoài đời thực để cầm cự, hôm nay mọi thức ăn đều biến chất, bữa sáng còn chưa biết lấy đâu ra.
"Biết thế đã không rời trường." Nữ sinh lúc nãy nói.
"Không đi thì có đồ ăn chắc?" Một nam sinh bình tĩnh đáp."Ở lại trường thì phải chia sẻ mọi chi tiết và những gì kiếm được trong Trò chơi, đồ ăn của chúng ta sẽ chỉ càng ít đi. Mọi người bình tĩnh cả đi, tối nay vào Trò chơi cố gắng hơn, kiếm thêm nhiều đồ ăn."
Nhóm người này đều là tân sinh viên của trường đại học bên cạnh, hơn nữa đều đến từ miền Nam. Trong trường, sinh viên bản địa chiếm đa số, tiếp đó là sinh viên từ các tỉnh miền Bắc lân cận. Nhóm thiểu số như họ tự nhiên rơi vào thế yếu khi nguy cơ ập đến. Mà họ trông cũng ưa nhìn, được đánh giá nhan sắc ở mức khá. Kết quả này bị bạn học và bạn cùng phòng phát hiện, thế là họ trở thành đối tượng chú ý của cả lớp.
Ngày hôm qua, phần lớn sinh viên bản địa đã về nhà, còn lại đều là sinh viên ngoại tỉnh. Bên ngoài loạn lạc như vậy, nhất thời cũng không đi đâu được. Ban cán sự hoặc nhóm trưởng liền tập hợp sinh viên lại họp, ý tứ ngấm ngầm là muốn những người đi trước như họ chia sẻ kinh nghiệm. Chia sẻ thì cũng không có gì, nhưng giọng điệu của người thẩm vấn lại khiến người ta khó chịu. Họ còn tra hỏi gắt gao xem nhóm sinh viên này kiếm được đồ ăn gì. Sau khi phát hiện tất cả thức ăn đều bắt đầu biến chất từ từ, họ còn đặt ra quy định, nói rằng sau này tất cả đồ ăn kiếm được từ trong Trò chơi đều phải nộp lại để sung công, còn nói gì mà thời khắc nguy nan mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau.
Chẳng phải là bắt nạt họ ít người sao?
Họ có nhóm đồng hương với nhau. Mọi người kể tình hình của mình, ai cũng cảm thấy không thể ở lại thêm được nữa.
Chuyện thúc đẩy họ hạ quyết tâm là vào chạng vạng hôm qua, một cô gái miền Nam rất xinh đẹp đã bị bạn cùng phòng bắt nạt. Cô gái miền Nam đó có vẻ đẹp xinh xắn, ngọt ngào, chuẩn miền Nam, thậm chí còn có chút nét đẹp cổ điển độc đáo, được đánh giá nhan sắc cấp 6 (Cực Kỳ Quyến Rũ). Trong khi đó, bạn cùng phòng của cô đều là người miền Bắc, cao to thô kệch thì không hẳn, nhưng tóm lại là không có được nét tinh tế như cô gái miền Nam kia, kết quả đánh giá nhan sắc đều không cao. Vì thế, họ vô cùng ghen ghét, hoặc có lẽ còn có những mâu thuẫn tích tụ thường ngày. Tóm lại, nhóm bạn cùng phòng hùa nhau bắt nạt, không biết là cố ý hay vô ý, đã đẩy người đó ngã lầu chết.
Lúc ấy tình hình rất hỗn loạn, trong trường hay ngoài trường đều rất loạn, nên rất ít người biết chuyện này. Nhưng nhóm sinh viên này lại biết được, lập tức cảm thấy rợn tóc gáy. Bất chấp trời đã tối, họ vội vàng tập hợp rời trường, đến thư viện thành phố này.
Đáng tiếc, dù ở nơi đâu, chỉ cần có người, có lòng tham, là sẽ có tranh đấu. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, họ lại bị một đám các bà các ông nhắm tới.
Sau khi nam sinh nói xong, mọi người có chút im lặng, nhưng không thể không thừa nhận đây là biện pháp duy nhất.
Nhưng vấn đề là, làm sao họ cầm cự được đến 10 giờ tối đây?
Đều là những người chưa từng nếm mùi gian khổ. Tối qua đã náo loạn như vậy, giờ không có bữa sáng đã thấy hoang mang, hụt hơi. Cả ngày không có gì ăn ư? Thật không dám tưởng tượng.
Tả Anh ngủ một giấc dậy thì mặt trời đã lên cao.
Có chút nhu cầu sinh lý cần giải quyết, nhưng tầng bảy không có nhà vệ sinh.
Cô đi xuống lầu, khi đi qua tầng sáu thì đụng mặt một nữ sinh cao gầy từ trong bước ra.
Nữ sinh "A" lên một tiếng, nhìn cô rồi lại nhìn lên lầu: "Chị từ trên lầu xuống à?"
Tả Anh khẽ gật đầu, tiếp tục xuống lầu.
Nữ sinh nhìn bóng dáng cô vẻ đăm chiêu, cứ thấy quen quen một cách khó hiểu. Nghĩ mãi cuối cùng cũng nhớ ra, cô bé quay lại phòng đọc sách nói với mấy người bạn: "Tớ vừa nhìn thấy chị Thẩm Anh, chị ấy ở trên lầu."
"Thẩm Anh? Ai thế?"
"Cậu không biết à? Một đàn chị rất nổi tiếng trong trường, xinh lắm, là một đôi với anh chàng Tưởng tài tử khoa Kinh tế đó."
Nữ sinh giải thích cho đám bạn. Họ đều là sinh viên năm nhất, học kỳ đầu tiên còn chưa học xong, nhiều người thực ra không rõ lắm tình hình trong trường, huống chi đối tượng lại là một đàn chị năm ba.