Bà Tưởng thốt lên: "Vậy con bé đó không phải rất lợi hại sao? Ôi chao, thế thì phải kiếm được bao nhiêu đồ ăn chứ!"
Tưởng Viện Viện, người nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Con tiện nhân đó!" Trên mặt cô ta có một mảng thuốc màu xanh lục loang lổ, dù dùng cách nào cũng không xóa được, chưa kể trên mặt còn có một mảng da lớn bị trầy, vì bôi thuốc nước nên trông đỏ đỏ vàng vàng, vô cùng đáng sợ.
Vì gương mặt như vậy, lần đầu tiên vào trò chơi, cô ta trực tiếp bị đánh giá là "Không Dám Nhìn". Lúc ấy cô ta còn hôn mê, từ đầu đến cuối chẳng biết gì đã bị đẩy ra. Mãi đến ngày hôm sau được người bên cạnh giải thích cho, rồi lại vào trò chơi mới biết mình đã bỏ lỡ những gì. Trong một trò chơi coi trọng vẻ bề ngoài như vậy, cô ta lại bị xếp ở tầng thấp nhất, thửa ruộng của cô ta cứng đến nỗi xẻng cũng không xới nổi! Thế cho nên đến tận bây giờ cô ta vẫn không có bất kỳ tiến triển nào!
Mà tất cả những điều này đều do con tiện nhân Thẩm Anh kia ban cho!
Bà Tưởng nhìn thoáng qua con gái. Ngày thường bà rất cưng chiều cô con gái này, nhưng lúc này cũng chẳng còn lòng dạ nào mà vui vẻ, tâm trạng yêu thương cũng chẳng buồn để ý tới, quay sang Tưởng Kim Hạo nói: "Vậy con đi tìm nó đi! Dù sao nó cũng là bạn gái con, nó có tiền đồ thì không thể nào bỏ mặc con được!"
"Mẹ!" Tưởng Viện Viện kêu lên.
"Câm miệng!" Bà Tưởng gắt, rồi nói với Tưởng Kim Hạo: "Nghe con bé kia nói, Thẩm Anh hình như đi một mình. Thời buổi này, một đứa con gái nguy hiểm biết bao. Con bé đó rất nghe lời con, con đến nói vài lời mềm mỏng, nó chắc chắn sẽ đi theo con."
Rồi lại ảo não nói: "Đều tại em gái con, sinh nhật Thẩm Di bày đặt gây chuyện làm gì. Chị em kế nhà người ta có xích mích, người ngoài không nên xen vào, nếu không cũng đâu đến nỗi giận cá chém thớt lên người con, Kim Hạo."
Tưởng Viện Viện trợn tròn mắt, không thể tin được thái độ của mẹ mình, người luôn luôn rất ghét Thẩm Anh, lại có thể thay đổi nhanh như vậy.
Vậy mà Tưởng Kim Hạo lại nghe lọt tai, không nhịn được liếc Tưởng Viện Viện một cái. Chỗ nào đó trên người hắn vẫn còn đau âm ỉ. Nếu không phải em gái hắn làm nhục Thẩm Anh trước mặt mọi người, Thẩm Anh cũng sẽ không tức giận đến vậy, càng sẽ không đột nhiên đá hắn một cái. Hắn cũng không phải chịu tội này, càng không đến nỗi bị trò chơi cấm đăng nhập mười ngày một cách khó hiểu.
Hiện tại, thức ăn có thể dùng được ngày càng ít, nhà họ lại có ba người không thể vào trò chơi, người duy nhất vào được là Tưởng Viện Viện thì cũng chẳng khác gì không vào được. Nếu không phải nhà họ Tưởng có chút quan hệ, người từng chịu ơn nhà họ lập ra một tổ chức và bằng lòng thu nhận họ, thì bảy ngày tới cũng không biết phải cầm cự ra sao.
Xem ra, Thẩm Anh thật sự rất quan trọng.
Lòng Tưởng Kim Hạo lập tức nóng lên: "Vậy con đi tìm nó."
Bà Tưởng nói: "Chúng ta cùng đi."
Tưởng Kim Hạo vội nói: "Đừng mẹ, nhà họ Thẩm ở ngay gần đây thôi. Họ chắc chắn chưa biết chuyện của Thẩm Anh đâu, chúng ta đừng làm ầm ĩ quá."
"Đúng, đúng." Bà Tưởng bừng tỉnh. Thẩm Anh tuy chỉ là con kế nhà họ Thẩm, nhưng có người mẹ như vậy ở đó, quan hệ chắc chắn không tầm thường, lỡ lúc đó nhà họ Thẩm đến giành người thì biết làm sao?"Vậy con phải về sớm một chút nhé, bọn mẹ đợi con ở chỗ đã hẹn."
Tưởng Kim Hạo đáp: "Mẹ yên tâm đi, tìm được người con sẽ đưa nó về ngay." Hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dù có tìm được cũng chưa chắc đã đưa về được. Trong mắt hắn, Thẩm Anh vẫn là cô bé răm rắp nghe lời và vô cùng dựa dẫm vào hắn, hôm đó chẳng qua là bị cơn tức làm cho mờ mắt nên mới có thái độ đó với hắn.
-
Khi Tưởng Kim Hạo đến thư viện thì Tả Anh đã rời đi từ lâu.
Tình hình hôm nay rõ ràng nghiêm trọng hơn hôm qua. Trò chơi trực tuyến được hai ngày rưỡi, ngoài vật còn sống, gần như mọi thứ có thể ăn được đều không thể dùng nữa. Cảm giác hoảng loạn lan nhanh như virus, khiến mọi người mất đi lý trí, những nơi càng đông dân cư thì mâu thuẫn càng nổ ra liên miên.
Rất nhiều người để tránh họa đã bắt đầu di tản ra ngoại ô. Số còn lại sau khi tìm kiếm thức ăn khắp nơi không có kết quả cũng đều cố thủ trong nhà mình. Đường phố trông thật tiêu điều, đổ nát.
Tả Anh cố gắng tránh xa các tòa nhà cao tầng, vì trên những cao ốc đó, ai biết được có bao nhiêu cặp mắt đang lén lút nhìn ra ngoài. Điều bất đắc dĩ là những hàng cây cao lớn ven đường đều đã khô héo, lá rụng tả tơi, chỉ còn trơ lại thân cây, cành nhánh khẳng khiu, hiệu quả che chắn cũng không tốt.
Cô đang tìm xem có thể đến chỗ nào tìm một căn phòng trống để tạm trú thì bỗng nhiên từ khúc quanh phía trước, vài chiếc xe máy vù tới. Người trên xe kẻ đội mũ bảo hiểm, người không, ngạo mạn huýt sáo inh ỏi, phóng với tốc độ tối đa, lạng lách vun vút qua những chiếc xe bỏ lại trên đường, hoàn toàn như đang liều mạng.
Tả Anh nép vào lề đường. Một chiếc, rồi hai chiếc mô tô gầm rú lướt qua không xa trước mặt cô. Có một tên thấy cô, còn cố tình lạng xe sát lại gần rồi huýt sáo trêu chọc.
Tả Anh vuốt lại lọn tóc mái bay bay, chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Nhưng gã thanh niên kia không biết là nhìn đến ngây người hay do sơ suất, tóm lại là không giữ được tay lái, loạng choạng một cái rồi lao ra khỏi lề đường. Ven đường có một con dốc, mà dưới dốc lại đúng lúc có một vũng nước không lớn không nhỏ. Cả người lẫn xe tạo thành một vệt nước lớn bắn tung tóe, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Tả Anh nhìn sang, gã thanh niên đó hơn nửa người đã chìm trong nước, lại còn có vẻ như đang bốc khói xèo xèo, trông rất giống một con gà béo đã vặt trụi lông bị ném vào axit. Tuy không phải axit đậm đặc, nhưng cũng đủ mạnh rồi.