Chương 38: Bện dây trong lễ trao giải, kiếp nạn xem mắt

[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau

Tây Đại Tần 19-08-2025 23:23:28

Tả Anh: "Học ở lớp thủ công, từng làm vòng tay bện." Đó là lời nói thật, nhưng kỹ năng bện dây thừng chủ yếu vẫn là luyện được từ trò chơi ở kiếp trước. Trong một thời gian rất dài, người chơi bình thường muốn có được vải vóc, dây dợ các loại, chỉ có thể dựa vào việc thu thập sợi thực vật rồi dùng cách này bện dây. Lúc đó, cô bện đến mức tay gần như nát bét, sau một thời gian, lòng bàn tay chai sạn đến độ không nắm lại được. Hai người cứ thế im lặng bện dây thừng. NPC và người chơi lần lượt lên xuống sân khấu. Không biết qua bao lâu, Tả Anh đã bện được mấy sợi dây nhỏ thật dài. Cô bắt đầu chập những sợi dây nhỏ đó lại với nhau, tiếp tục bện thành sợi to hơn, rồi lại từng bước bện thành những sợi dây thừng ít nhất cũng phải to bằng ngón tay. Dây thừng làm theo cách này là chắc chắn và bền nhất. Ngược lại, Trang Tập cứ lấy cả nắm sợi to bện thẳng luôn, tốc độ tuy nhanh nhưng sản phẩm lại thô ráp. Có điều, đàn ông sức khỏe, nên chất lượng dây thừng làm ra cũng rất cao. Hai người cứ im lặng làm việc ở đó, phong cách đúng là không thể kỳ quái hơn. Đến lúc sau, những người chơi khác cũng phát hiện ra hành động của họ, không nhịn được cứ liếc nhìn liên tục, thậm chí có người còn muốn xin một ít vỏ cây. Trang Tập thẳng thừng từ chối. "Tại sao lại không chứ? Chẳng phải anh cũng "mượn" cô ấy đó sao?" Người kia hỏi. Trang Tập: "Đó là tôi vui thì tôi làm thôi." Tả Anh liếc anh ta một cái, không nói gì. Bắp Cải Cuộn lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ phun ra một dòng chữ: [Tại sao ư? Bởi vì nhan sắc có đẳng cấp riêng, tiên chỉ chơi với tiên thôi, hiểu không?] Thực ra, một trăm người này trông đều khá ưa nhìn, trừ một vài trường hợp cá biệt. Sau này, ngày càng có nhiều người đạt cấp 5, các phó bản trăm người lần lượt được mở ra, nhưng xem hết lượt này đến lượt khác, Bắp Cải Cuộn vẫn cảm thấy hai người mà nó để ý từ đầu là thuận mắt nhất. Nó nhìn hai người phía dưới, càng nhìn càng cảm thấy mắt nhìn của mình thật tốt. Cuối cùng, lễ trao giải kết thúc. Trước mặt tất cả người chơi đều hiện lên một dòng chữ: [Phân đoạn ghép đôi bạn đồng hành đã kết thúc. ] Tả Anh đứng dậy, thắt nút phần đuôi sợi dây nhỏ trong tay rồi đưa cho Trang Tập: "Của anh." Trang Tập nói: "Đùa à, cô tự cầm lấy đi." Tả Anh nhìn anh ta một lúc, mỉm cười, rồi ném sợi dây về phía anh ta, đoạn xoay người rời khỏi chỗ ngồi trước. Vừa đi, trước mặt cô vừa hiện ra dòng chữ xanh: [Chúc mừng người chơi [Tả] đã có biểu hiện xuất sắc trong phân đoạn này, nhận được đánh giá A, phần thưởng là 2 vật liệu phòng an toàn. Trong phân đoạn tiếp theo, trò chơi sẽ ghép đôi cho bạn với người chơi có đánh giá cao tương tự và tam quan tương hợp. Chúc bạn chơi game vui vẻ nha nha nha!] Vậy mà lại có vật liệu phòng an toàn! Mắt Tả Anh sáng lên. Cô nhấp vào hộp quà vừa hiện ra, bên trong là một mái nhà phòng an toàn và một khung cửa sổ phòng an toàn. Không tệ, không tệ, khá tốt. Phải biết rằng, biết bao nhiêu người phấn đấu mấy năm trời cũng chưa chắc đã sắm đủ cho mình một phòng an toàn, vậy mà lần này cô đã có được hai loại vật liệu rồi. Cô vừa đi vừa hỏi: "Vậy tình hình hiện tại thế nào, phó bản kết thúc chưa? Có phải thoát khỏi trò chơi không?" [Chào mừng người chơi tiến vào vòng tiếp theo. ] Vòng tiếp theo là gì? Cô còn chưa kịp hỏi thì đã nghe có người chơi kêu lên: "Vòng tiếp theo, sinh tồn trên hoang đảo? Cái quái gì vậy, chơi lớn thế sao?" Cô nhìn sang, đó là người chơi đeo khăn trùm đầu màu da. Vừa dứt lời, người đó liền biến mất khỏi hội trường. Lại có người hô: "Vòng tiếp theo của tôi là khai khẩn đất hoang, các bạn thì sao?" "Tôi là trồng cây gây rừng." "Tôi thì giúp công nhân vệ sinh quét đường. Sao mỗi người lại khác nhau vậy?" Cùng với những tiếng nói đó, từng người chơi lần lượt biến mất, rõ ràng là đã đi thực hiện vòng tiếp theo. Tả Anh khẽ hít một hơi. Rõ ràng vòng tiếp theo sẽ khác nhau tùy theo mỗi người. Không biết mình sẽ được phân vào cái gì đây. Cô đang định xem có thông báo chữ xanh nào hiện ra nữa không thì ngay sau đó, mắt cô hoa lên, và cô đã xuất hiện ở một khung cảnh mới. Chẳng thấy hoang đảo, đồng ruộng hay núi rừng đâu cả, chỉ thấy một quán cà phê. Cô đang ngồi trong quán, cạnh cửa sổ, ánh nắng xiên chiếu xuống mặt bàn gỗ nơi có hai ly cà phê đang bốc hơi nóng. Và ngồi đối diện bàn là một người đàn ông đeo mặt nạ rất quen thuộc. "Lại là anh." Trang Tập cũng ngạc nhiên: "Thật trùng hợp. Vậy, đây là trên hoang đảo à?" Anh nhìn quanh một vòng. Nơi này trông thế nào cũng không giống chỗ cần lao động, chẳng lẽ là làm phục vụ bán cà phê sao? Một Bắp Cải Cuộn nhảy ra: [Chào mừng hai vị người chơi tiến vào phân đoạn thứ hai của phó bản: Kiếp nạn nhân sinh của dân văn phòng – Xem mắt. ] Hai người: "..." - Sau khi người chơi bị dịch chuyển đi, đông đảo NPC tại hiện trường lễ trao giải cũng đều biến mất, chỉ còn lại một hội trường trống không, tràn ngập cảm giác thanh vắng, tiêu điều của cảnh người đi nhà trống. Người dẫn chương trình tháo cặp kính trên mũi xuống, chậm rãi bước xuống sân khấu, ngồi vào một chiếc ghế rồi cúi đầu cẩn thận lau mắt kính. Một Bắp Cải Cuộn nhảy ra, lăn qua lăn lại trước mặt anh ta: [Thế nào, những người chơi này?] Người chủ trì: "Có vài người không tệ." Bắp Cải Cuộn: [He he, đúng không? Vừa đẹp vừa thông minh, khả năng ứng biến tại hiện trường siêu đỉnh! Siêu đáng yêu luôn!] Người chủ trì liếc nó một cái: "Trò chơi này của cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cứ hết tầng này đến tầng khác phân cấp người chơi như vậy, cuối cùng cậu muốn đạt được điều gì?" Bắp Cải Cuộn: [Ái chà, chơi trò chơi mà, quan trọng là vui. Tôi chỉ là thích những mỹ nhân vừa xinh đẹp lại thông minh, chỉ muốn cho họ đãi ngộ tốt nhất, chỉ muốn đem những phúc lợi mà tôi có thể cho đến những người tôi thấy thuận mắt, không được sao?]