Ngày hôm đó thấm thoát trôi qua, Tuấn Trường vẫn không hề cảm thấy có điều gì kì lạ. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự an toàn tuyệt đối khi giữ chiếc vòng. Nhưng Tuấn Trường cũng không khỏi lo lắng khi chứng kiến từng ngày trôi qua. Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian hiệu nghiệm của chiếc vòng mà bà bói Trinh đưa cho cậu sẽ rút ngắn đi.
Đứng trước đám bạn, Tuấn Trường không còn tự tin như trước nữa. Cậu cảm thấy có chút áy náy dấy lên trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn phải cố vui vẻ, dường như không có chuyện gì xảy ra. Đã có nhiều lần cậu tính nói ra nhưng nghĩ đến cảnh bị mọi người xa lánh cậu lại lắc đầu tiếp tục chôn vùi nó. Đứng lặng một lúc, nhìn xa xăm nghĩ ngợi, bỗng cậu giật mình khi tiếng gọi của Ngọc Bích vang lên:
- Tuấn Trường ơi!
Cùng lúc đó đám bạn đi tới chỗ Tuấn Trường. Ngọc Bích ngồi sát cậu, khẽ hỏi:
- Sao rồi? Hôm qua mày có gặp gì không á?
Tuấn Trường lắc đầu cùng với nụ cười gượng gạo hiện trên khuôn mặt:
- À... à không mày ạ. Tao ngủ ngon cực luôn.
- Thấy chưa, chỗ bà bói Trinh uy tín chưa? Chỗ tao chỉ mà lại, haha - Vân Linh ngồi đối diện Tuấn Trường, nghe vậy liền đắc chí nói.
Bảo Vũ vui vẻ, vỗ vai Tuấn Trường:
- Vậy ngon rồi nha! Không bị gì nữa.
Tuấn Trường gật đầu, cười:
- Cảm ơn bọn mày nhiều nha! Nếu không có bọn mày chắc tao chết.
Cả bọn xua tay, cười phá lên. Họ vui vẻ trò chuyện. Nhưng nào ai có biết Tuấn Trường vẫn có rất nhiều mối lo lắng xung quanh tâm trí. Và hơn nữa trong số đám bạn, cũng có một kẻ đang nắm chặt tay, tâm trạng trở nên bực bội liếc nhìn Tuấn Trường, ngẫm nghĩ:
- Để tao xem mày che giấu được bao lâu. Thằng ăn trộm!
Một ngày nữa lại tiếp tục trôi qua, sự lo lắng trong anh lại tiếp tục tăng lên. Bởi vì chỉ còn duy nhất ngày hôm nay thì chiếc vòng sẽ hết hiệu lực. Và điều đó cũng sẽ giúp cho cậu biết lá bùa kia có hiệu lực hay không? Dù không có các vong linh quấy rối nhưng Tuấn Trường cũng không thể nào thoải mái được, sự lo lắng ở ngày thứ ba dường như được dâng lên đến đỉnh điểm. Tâm trí cậu trở nên rối bời hơn bao giờ hết.
Một mặt cậu muốn xem rốt cuộc lá bùa có hiệu lực hay không? Nhưng mặt khác cậu lại sợ hãi khi phải đối diện với hiện thực khi không có chiếc vòng trên tay. Hai ngày trôi qua, cậu cũng đủ để biết chiếc vòng thật sự có hiệu nghiệm nhưng còn lá bùa thì sao? Nghe dì Dung nói uy tín là thế nhưng không có gì là không thể xảy ra. Nếu sang ngày thứ ba lá bùa không có hiệu lực thì chẳng phải cái mạng của cậu cũng khó có thể giữ được hay sao?
Nghĩ vậy, Tuấn Trường lại càng cảm thấy sợ hãi. Cậu đã cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng bất thành, sự lo lắng, sợ sệt cứ bủa vây lấy tâm trí của một đứa trẻ. Cả ngày hôm đó, Tuấn Trường cứ thơ thẩn khi suy nghĩ về vấn đề đó. Đám bạn thấy vậy, có ra hỏi han nhưng cậu cũng chỉ trả lời cho có.
Có một suy nghĩ bỗng thoáng qua đầu Tuấn Trường:
- Hay là mình nói đi. Nếu bây giờ mình nói thì mọi chuyện này có thể sẽ kết thúc.
Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ khác lại lập tức bác bỏ ý kiến đó:
- Chỉ là có thể kết thúc thôi. Nhưng nếu nó không kết thúc thì sao? Chẳng phải như vậy mình sẽ vừa mất danh dự, bị mọi người tẩy chay và còn khó giữ được cái mạng của mình sao? Còn nếu mình không nói ra thì không biết lá bùa kia có hiệu nghiệm hay không nhưng điều chắc chắn ở đây là mình vẫn sẽ giữ được danh dự của bản thân.
Đấu tranh tư tưởng suốt nửa ngày trời. Cuối cùng cậu cũng liều một lần đó chính là chọn cách im lặng, chôn vùi nó trong quá khứ. Cậu cũng nghĩ đến một phương án tồi tệ nhất, nếu lá bùa không có hiệu nghiệm thì lúc đó cậu sẽ bảo dì Dung đưa lên ngôi chùa linh thiêng đó. Một ngôi chùa linh thiêng như vậy nên cậu nghĩ vấn đề của cậu cũng sẽ được giải quyết được.
Ánh nắng mặt trời tắt dần, màn đêm nhẹ nhàng buông xuống bao phủ toàn bộ tâm trí của Tuấn Trường. Đêm nay trăng thanh gió mát, tạo cho con người ta một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng Tuấn Trường lại không được như vậy, cậu nằm trên chiếc giường, không còn tâm trạng để làm một thứ gì. Một tay nắm chặt chiếc vòng, tay còn lại cầm lấy lá bùa, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Không gian xung quanh im ắng đến lạ thường, chỉ còn tiếng đồ hồ tích tắc vang lên trong căn phòng. Mỗi giây trôi qua là nhịp tim của Tuấn Trường lại tăng lên. Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, hơi thở dồn dập, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi là sẽ sang ngày mới.
Thời gian lúc bấy giờ dường như trôi chậm đi. Đợi mãi... đợi mãi mới qua năm phút. Cậu muốn thời gian trôi nhanh hơn, nhưng cũng sợ phải đối mặt với ngày mới.
Điều gì tới cũng sẽ tới, đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, lồng ngực Tuấn Trường như bị một thứ gì đó thúc mạnh. Cậu vội bật dậy, sợ hãi nhìn xung quanh. Đúng lúc đó, chiếc vòng trên tay cậu bỗng đứt làm đôi. Tuấn Trường trợn tròn mắt kinh ngạc, vội nắm lấy lá bùa áp chặt vào trái tim đang đập liên tục, miệng không ngừng niệm phật.
- Nam mô a di đà Phật... nam mô a di đà Phật... Nam mô... aaaaaa
Đang lo lắng, hoang mang bỗng cánh cửa phòng cậu mở ra khiến Tuấn Trường la lên thất thanh. Cậu giật mình, nhảy ra khỏi giường.
- Sao đêm rồi con còn chưa ngủ? Lại còn bật đèn lên nữa?
Cô Hoa đang ngủ bỗng buồn đi vệ sinh. Mở cửa bước ra thì thấy căn phòng Tuấn Trường vẫn bật điện, lo lắng cho con mình nên cô mở cửa bước vào, hỏi han.
Lúc cánh cửa vừa được mở ra, Tuấn Trường kinh hồn bạt vía. Nhưng khi nhìn lại đó chính là mẹ mình, Tuấn Trường thở hắt ra như muốn trút bỏ mọi nỗi sợ ẩn chứa trong tâm trí của mình.
Thấy thái độ của con mình, cô Hoa lại càng lo lắng hơn, cô bước đến bên Tuấn Trường, nhẹ nhàng hỏi:
- Con gặp phải chuyện gì sao? Kể cho mẹ nghe với được không?
Tuấn Trường hít thở một hơi để lấy lại bình tĩnh, cậu mỉm cười rồi lắc đầu:
- Dạ, không ạ! Chỉ là con hơi khó ngủ thôi ạ. Khi mẹ bước vào đột ngột nên có phần giật mình thôi ạ.
- Tội nghiệp con tôi! - Với ánh mắt trìu mến cô Hoa nhìn Tuấn Trường, đoạn khẽ xoa đầu cậu.
- Có cần mẹ ngủ đây với con không?
Nghe mẹ hỏi vậy, Tuấn Trường thoáng vui mừng. Bởi vì có thêm người nằm bên cạnh thì cậu cũng cảm thấy bớt lo lắng hơn phần nào. Tuấn Trường nhẹ nhàng gật đầu. Cô Hoa mỉm cười, tay chỉ lên trên giường:
- Vậy lên ngủ thôi con. Muộn rồi đó.
Ánh đèn tắt đi, căn phòng chìm ngập trong bóng tối. Tuấn Trường nằm bên cạnh mẹ cảm thấy an toàn hơn nhưng vẫn không tài nào chợp mắt. Tay vẫn nắm chặt lá bùa, như đang chờ đợi điều gì đó. Bên trong căn phòng tối tăm, tiếng đồng hồ vẫn cứ vang lên từng nhịp khiến cậu có chút sởn da gà, vội lấy tấm chăn mỏng đắp kín người.
Một tiếng... rồi hai tiếng... trôi qua. Nhưng vẫn không có gì xảy ra, trong lòng Tuấn Trường cảm thấy có chút mừng rỡ, tâm trí cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Tuấn Trường vui vẻ đến trường. Cả đêm hôm qua cậu ngủ rất ngon, không gặp bất cứ vong linh nào nữa. Vậy là lá bùa đã có hiệu nghiệm. Điều đó làm cậu vô cùng vui sướng, cứ như cậu vừa được thoát khỏi một cái hố sâu của sự sợ hãi. Khỏi phải nói, tâm trạng của Tuấn Trường vui vẻ hơn bao giờ hết. Vừa đi vừa ca hát. Bảo Vũ đi bên cạnh, thấy đứa bạn thân của mình vui như nhặt được vàng, liền lên tiếng hỏi:
- Khiếp. Có gì mà hôm nay mày vui thế? Nhặt được tiền à? Hay có cô người yêu nào thế?
- Không nhặt được tiền cũng chả có người yêu. Tự dưng vui thôi à, haha
Đến bây giờ, Tuấn Trường đã lấy lại được sự tự tin, nhanh nhẹn vốn có của mình. Bởi vì cậu nghĩ rằng sẽ khi có lá bùa trong tay, sẽ không còn có bất cứ linh hồn nào có thể làm hại mình nữa. Tuấn Trường có thể tự do thoải mái làm những điều mình thích mà không phải sợ sệt bất cứ thứ gì.
Ngày nối ngày chẳng mấy chốc đã hai tuần trôi qua. Sự vui vẻ của cuộc sống thường ngày dường như đã chôn vùi thành công nỗi lo lắng, sợ hãi kia. Đến bây giờ Tuấn Trường không còn mảy may gì về vấn đề đó, cậu không quan tâm tới nó nữa. Nhưng liệu mọi chuyện có được suôn sẻ mãi như này không? Người ta thường nói trước cơn bão, bầu trời lúc nào cũng trong xanh, yên bình đến lạ.
Bên trong lớp học, cả đám đang ngồi xúm xụm nói chuyện với nhau. Vẻ mặt ai nấy đều vui vẻ, hớn hở bởi vì họ vừa mới được trả bài kiểm tra và tất nhiên điểm số cao vun vút. Tuấn Trường nhìn cả bọn, đắc chí cười:
- Công nhận bài kiểm tra cô cho quá dễ! Lúc làm xong tao đã biết ngay sẽ lấy được con chín mà.
Bảo Vũ bĩu môi, trêu chọc Tuấn Trường:
- Mày thì kinh rồi!
Cả bọn tám dốc một lúc, đột nhiên Ngọc Bích khẽ chau mày, cô cất giọng:
- Chúng mày có thấy có gì lạ không á?
Tuyết Mai nhún vai, lắc đầu:
- Lạ gì á?
Ngọc Bích nhìn xung quanh:
- Thì đã một tuần rồi mà lớp mình không ai bị mất đồ gì nữa đó.
- Chắc con ma nó chán lấy rồi, haha - Bảo Vũ tặc lưỡi
- Mà nghĩ cũng đúng. Nếu tao nhớ không nhầm thì sau khi thằng Tuấn Trường gặp chuyện thì lớp mình không ai kêu mất đồ gì nữa luôn á. - Vân Linh ngẫm nghĩ một hồi, đoạn búi mái tóc lên, khẽ đáp.
Tuấn Trường nghe vậy, liền xua tay, cười cười:
- Thôi chúng mày nghĩ nhiều làm gì. Ma nó không lấy nữa không phải tốt hơn sao? Mọi chuyện đang vui vẻ vậy mà, haha
Cả bọn gật đầu, bỏ qua vấn đề đó sang một bên và tiếp tục câu chuyện. Cả buổi hôm đó, Tuấn Trường thật sự rất vui vẻ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn bao giờ hết. Chỉ có điều cậu không hề hay biết đến đêm hôm nay cậu sẽ quay trở lại với cái cảm giác sợ hãi đến tột độ.