Chương 35: Thử lại lần nữa

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Bà cụ nhỏ tên là Trương Đông Huyên, bình thường sống một mình. Mỗi vài ngày, con cái lại ghé thăm, lần nào cũng mang theo rau củ, trái cây, gạo, mì, dầu ăn—đủ thứ nhu yếu phẩm. Nhưng bà cụ ăn không hết, bảo đừng mang nữa, con cái lại cứ khăng khăng đem tới, khiến đồ dự trữ trong nhà ngày càng nhiều. Thật ra, tụi nhỏ cũng muốn đón bà ấy về ở cùng, nhưng Trương Đông Huyên đã quen với hàng xóm xung quanh, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới được mảnh vườn nhỏ tự khai khẩn. Nhịp sống tuy chậm rãi nhưng rất thoải mái, bà ấy không muốn rời đi. Bà cụ bình thường uống nước đun sôi từ nước máy. Con cái thấy nước có nhiều tạp chất, thỉnh thoảng lại đặt mấy bình nước tinh khiết 15 lít trên mạng, nhờ giao tận nhà. Cứ thế, một cách đầy trùng hợp, khi tận thế ập đến, trong nhà bà cụ vẫn còn nguyên bốn bình nước chưa khui. Trong khi hàng xóm hoặc chạy trốn, hoặc bỏ mạng, hoặc bị zombie tấn công, thì bà cụ nhỏ bé này lại kiên cường sống sót suốt hơn hai tháng trong cái nóng khắc nghiệt. Tuy nhiên, đến khi Phó Nhĩ Điệp tìm đến tầng 24, bà cụ đã uống cạn nước, nhịn khát suốt ba ngày, người lả đi vì kiệt sức. Lúc nghe thấy động tĩnh trong nhà bà cụ, Phó Nhĩ Điệp còn tưởng bà ấy đang bí mật quan sát và mai phục mình. Ai ngờ, thực tế là bà cụ chỉ đang cố lê từng bước, vừa đi vừa nghỉ, chậm rãi bò ra cửa. Dùng chút sức lực cuối cùng để "hét" lên vài câu với Phó Nhĩ Điệp, mở cửa xong, bà ấy liền ngất xỉu ngay ngưỡng cửa. Đó chính là cảnh tượng mà Phó Nhĩ Điệp bắt gặp khi quay lại. Bây giờ, Phó Nhĩ Điệp đang ngồi trong nhà bà cụ, nghe bà ấy kể xong mọi chuyện, tâm lý đề phòng cũng dần dần buông xuống. Cô nghiêm túc đề nghị: "Cháu có chuyện muốn bàn với bà. Nếu bà chịu mạo hiểm trông camera ở tầng hai giúp cháu, thì cháu sẽ cung cấp đầy đủ nước và đồ ăn mỗi ngày. Thậm chí, dọn dẹp nhà cửa của bà, cháu cũng bao luôn." Bà Trương Đông Huyên sững sờ, mất mấy giây mới phản ứng lại. Bà ấy vừa không dám tin, vừa thấp thỏm đầy hy vọng nhìn cô. Thấy Phó Nhĩ Điệp gật đầu xác nhận, bà cụ suýt chút nữa rơi nước mắt. "Đồng ý! Đương nhiên là đồng ý! Trước đó đã mặt dày lấy nước và trái cây của cháu, bà cũng ngại lắm rồi. Ăn hết chỗ này, bà cũng không sống nổi. Chỉ là dọn xuống tầng hai thôi mà, có gì đâu mà không được. Giờ phút này, có nước uống, có trái cây tươi để ăn, sống thêm một ngày là lời một ngày!" Sợ bà cụ không ý thức hết mức độ nguy hiểm, Phó Nhĩ Điệp nghiêm túc giải thích lại tình hình thực tế... "Cháu sẽ lắp camera giám sát ở cầu thang và hành lang tầng một, tầng hai. Bà chọn một phòng trên tầng hai để ở lâu dài nhé. Khi rảnh rỗi, bà có thể ngồi trong phạm vi sóng Bluetooth của điện thoại mà xem camera ở các khu vực khác nhau. Phòng của bà có điện, dùng quạt thoải mái, nhưng buổi tối để đảm bảo an toàn thì không được bật đèn quá sáng, chỉ dùng đèn pin khi cần thôi." "Lũ xác sống trong tòa nhà này cháu đã dọn sạch, nhưng bên ngoài vẫn có thể có con lọt vào bất cứ lúc nào. Cháu để con chó lại tầng hai, nếu có chuyện gì thì nó sẽ sủa báo động, cũng có thể xử lý vài con zombie lẻ tẻ. Nhưng nếu số lượng quá đông, bà sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng ngay tại chỗ." Bà cụ lắc đầu, giọng điềm nhiên: "Thế này là tốt lắm rồi. Bà có chuẩn bị tinh thần cả rồi, cháu đừng lo. Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng đừng thấy áy náy." Nhìn vào mắt bà cụ, thấy rõ sự kiên định, Phó Nhĩ Điệp gật đầu rồi bắt tay vào giúp bà ấy dọn nhà. Sức khỏe bà ấy không tốt, nên Phó Nhĩ Điệp bảo bà ấy cứ gom hết đồ đạc cần mang theo vào một chỗ, còn lại để cô lo. Ba tháng trước, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến việc mình có thể tự đi bộ từ tầng 24 xuống tầng 1, rồi lại lặp đi lặp lại bao nhiêu lần để khuân vác đồ đạc. Vậy mà giờ đây, không những làm được mà còn nhẹ nhàng như không.