Chương 47: Cây cối đại chiến zombie

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Nhưng sau khi xử lý hơn chục con, nó đã dần rút ra kinh nghiệm. Không còn phí thời gian quấn từng con nữa, mà nhân lúc tát vào mặt zombie, nó sẽ tranh thủ bôi luôn dịch ăn mòn vào mắt chúng. Một cú tát kèm ăn mòn, combo hoàn hảo! Đám xác sống đầu tiên bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng, lảo đảo tại chỗ. Đám phía sau bị chặn lại, không thể tiến vào, thế là cứ đẩy thẳng tới trước, dồn ép làm đám đầu tiên ngã nhào, kéo theo một màn giẫm đạp hỗn loạn. Trầu bà nghe theo lời Phó Nhĩ Điệp, không để rễ trồi lên khỏi mặt đất, cũng không bị giẫm đứt. Nhưng đám lá thì lại chịu thiệt, bị chen lấn đến gãy không ít. Dù không đau, nhưng để mọc lại cũng cần thời gian và năng lượng. Nó cần phun dịch ăn mòn, vừa tiêu hóa xác sống lấy năng lượng, vừa mọc thêm lá để tiếp tục cản bọn chúng. Nhưng mà... hai ba ngàn con xác sống, thật sự quá đông! Mỗi tấm lá của trầu bà chỉ có thể bám lên đầu hoặc che mắt được một con là hết cỡ. Nhiều lá còn chưa kịp vươn lên đủ cao đã bị giẫm nát. Phó Nhĩ Điệp vội vàng điều chỉnh chiến thuật: Đổi cách đánh! Đám trầu bà bên ngoài tập trung cắt gân chân, mặc kệ phần đầu. Trầu bà ở tầng một và hai mọc dọc theo tường ở độ cao khoảng hai mét, trực tiếp trùm lên đầu bọn chúng. Trầu bà ngoan ngoãn làm theo, giảm hẳn tỉ lệ bị hỏng lá. Hơn nữa, cách này khiến việc tấn công trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Không còn cần chui qua chân xác sống, vất vả né tránh giẫm đạp nữa, chỉ cần thả lá lơ lửng ở độ cao từ 1m5 đến 2m rồi chờ địch tự chui vào tròng. Hiệu suất nhân đôi! Mấy đứa nhóc khác cũng học theo, thả dây leo xuống như câu cá, chờ đám xác sống sập bẫy rồi ăn mòn chúng. Dù hiệu quả không bằng cách quấn chặt toàn bộ để tiêu hóa nhanh gọn, nhưng bù lại tiết kiệm sức, lại còn gây nhiễu tốt. Những con nào lùn tịt, hoặc lắc lư lung lay trúng vận may tránh được thì cũng chỉ có thể lọt qua tầng tầng lớp lớp lá cây, cuối cùng lết vào bên trong lầu một. Chờ đón chúng chính là... một đống dây leo quấn chặt. Xác sống không có não để nghĩ nhiều, thấy đường khó đi cũng không biết né hay phá chướng ngại, chỉ một lòng một dạ chen chúc đẩy vào trong. Thế là, một hàng xác sống vấp ngã, hàng sau đẩy tới, giẫm đạp lên đồng loại để tiến lên, rồi đến lượt mình cũng bị trói chân, vấp té y hệt. Trong đám cây, cây lúa thuộc dạng có thân và rễ cứng cáp nhất. Nó không bẻ gãy cổ xác sống, mà lặng lẽ mọc lên từ dưới đất, xuyên thẳng qua điểm yếu là hốc mắt, chui vào não bộ, làm nhiễu loạn hệ thần kinh của chúng. Dù không có màn nổ tung đầu, nhưng hiệu quả thì chẳng khác gì. Lũ xác sống tiến vào tầng một càng lúc càng đông, đám dây leo của dưa leo và cà chua phía dưới bị chôn vùi, chẳng thể cử động nổi nữa. Bọn chúng đành bỏ luôn phần dây leo đã mất, chuyển sang đám xác sống tầng trên, tiếp tục dệt một tấm lưới mới. Dù hiệu quả vẫn còn, nhưng không thể sánh bằng đợt bẫy đầu tiên đã giăng sẵn. Vậy nên, một số con đã lọt vào tầng hai. Tầng hai có một trùm cuối: cây sen đá. Là một trong những biến dị thực vật đời đầu, nhưng so với các đại ca như trầu bà, hoa dành dành, hay cỏ lan chi, cây sen đá trông có vẻ... hơi vô dụng. Nó chậm chạp, không linh hoạt, lại có thân hình đồ sộ, ngoài ngoại hình đẹp đẽ ra thì chẳng còn điểm gì nổi bật. — Dĩ nhiên, về khoản sắc đẹp thì hoa dành dành không phục! Nó cảm thấy mình mới là bông hoa đẹp nhất trần đời! Dù không mạnh mẽ, nhưng cây sen đá lại là tấm khiên vững chắc của tòa nhà số bảy. Rễ của nó, đám xác sống bình thường không tài nào giẫm đứt nổi. Đến cả Phó Nhĩ Điệp cũng từng hỏi ý kiến nó, tự mình thử giẫm lên. Kết quả là, dù chỉ mới sinh trưởng vài tháng, rễ của nó đã cứng như rễ cây cổ thụ mấy chục năm, thậm chí rắn chắc chẳng khác gì đá! Trong khi mấy bé cây non khác mềm yếu, cần được bảo vệ, thì cây sen đá tự tin tuyên bố: Cái gì? Giẫm đứt rễ tôi á? Còn lâu nhé! Nó đứng chắn ngay cửa tầng hai, cuộn tròn đám xác sống vừa bò lên, chỉ cần xoay mình một cái,"răng rắc" vài tiếng giòn tan, là có thể tiễn một con về cõi diệt vong. Từng tầng phòng thủ cản lại, kết quả là trong số hai nghìn con xác sống, không một con nào có thể đặt chân vào căn phòng nơi Phó Nhĩ Điệp và cây sen đá đang ở. Ngoại lệ duy nhất... Là một con bò lên được từ bên ngoài tòa nhà, giẫm lên núi thi thể xác sống để lên đây. Những xác sống bị nó giẫm qua phần lớn vẫn còn sống, chỉ là bị dịch ăn mòn làm mù mắt, lại thêm cảnh chen lấn giẫm đạp, khiến chúng xếp chồng lên nhau thành một ngọn đồi sống. Nhưng mà, thứ có thể bò lên... thì cũng có thể sụp xuống thôi! Vậy là lần này, chưa đến lượt Phó Nhĩ Điệp hay cây sen đá ra tay. Con quái kia vừa mới ló đầu lên, chưa kịp làm gì đã vì trượt chân mà ngã nhào xuống, hòa mình vào đám xác sống đang quằn quại bên dưới. Phó Nhĩ Điệp quét mắt nhìn một vòng, thấy không còn nguy hiểm thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quan sát trận chiến giữa dị năng giả và con zombie đặc biệt kia. Mặc dù không nhìn rõ từng cử động của họ, chỉ thấy những đường lao vào nhau mạnh mẽ, nhưng cô vẫn có thể đoán được dị năng của anh ta liên quan đến việc điều khiển kim loại hoặc làm vật thể lơ lửng.