Phó Nhĩ Điệp gọi cún con về, dặn nó đừng phí sức đánh lũ xác sống nữa, cứ để bọn chúng tự mò lên tận tầng 16 rồi tính.
Còn đám cây biến dị ở những căn hộ khác trong tòa nhà số 7, Phó Nhĩ Điệp nghĩ chúng đã sống bám ở đây bao lâu rồi, lại còn được tưới nước từ căn 16-1 suốt mấy tháng qua, chẳng lẽ chỉ vì vài con zombie đi ngang qua mà gục ngã?
Xác sống đâu có ăn cây cối, thế thì quan tâm làm gì!
Bà cụ thì xót lắm, muốn ôm đám cây về nhà.
Nhưng đúng như Phó Nhĩ Điệp nói, chúng đã lớn mạnh hẳn lên. Nước từ căn 16-1 như có phép màu, khiến từng gốc cây tròn trịa, béo tốt, sum suê như được "vỗ béo".
Dù thể lực có cải thiện, tinh thần có phơi phới cỡ nào thì bà cụ cũng không thể vác nổi một cái cây to ngang ngọn giả sơn.
Cuối cùng, bà ấy đành ngậm ngùi bỏ cuộc.
Trái cây trên ban công còn đầy, đủ cho cả hai người một chó ăn dài dài.
Và thế là, mọi chuyện cứ trôi qua một cách... tùy tiện như vậy. Ai cũng nằm yên hưởng thụ.
Căn hộ nhỏ chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách. Phó Nhĩ Điệp ngủ ở phòng chính, bà cụ ngủ phòng còn lại.
Mỗi ngày, bà cụ đều lấy chút lương thực dự trữ ra nấu cháo kê cho Phó Nhĩ Điệp, nói rằng coi như là tiền thuê nhà.
Phó Nhĩ Điệp chẳng để tâm, bảo bà ấy đừng làm gì mệt nhọc, cô ăn trái cây cũng đủ sống. Nhưng nếu đã có cháo, thì cô cũng chẳng từ chối.
Thời gian cứ thế trôi qua, bình lặng đến mức bất thường.
Theo suy đoán của Phó Nhĩ Điệp, khoảng ngày 20 tháng 9, lũ zombie sẽ mò lên được tầng 16, gõ cửa nhà họ, sau đó bị cô đập tơi bời hoặc gì đó đại loại thế.
Nhưng mà...
Cô đợi mãi, đến cuối tháng 9 rồi, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Phó Nhĩ Điệp: ... ?
Cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Vác búa lên, cô uể oải đi xuống dưới kiểm tra.
Tầng 15, không có gì.
Tầng 14, vẫn không.
Tầng 13...
Đi mãi xuống tận tầng 3, vẫn chẳng thấy bóng dáng con zombie nào.
Phó Nhĩ Điệp: ?
Đến tầng 2, cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cái đám sen đá mà bà cụ chọn để đặt trong một căn phòng tầng 2, không biết từ lúc nào đã tự bò sang một căn phòng khác—một căn phòng trống, không có cửa.
Cây sen đá lùn tịt lúc này như hóa thành một chiếc "tòa sen" khổng lồ, nằm chính giữa phòng. Những cái rễ cứng cáp, ngoằn ngoèo của nó không ngừng vặn vẹo, giống như những con mãng xà, siết chặt lấy lũ zombie đang giãy giụa. Đến khi vô tình vặn gãy cổ hoặc bóp nát đầu chúng, những cái rễ lại kéo từng thi thể vào, biến thành những viên "hổ phách" rực rỡ, từ từ hấp thu.
Phó Nhĩ Điệp: ...
Cô đang chứng kiến phiên bản đời thực của Plants vs Zombies sao?!
Thật ra, mỗi khi căng thẳng, Phó Nhĩ Điệp thường chơi Plants vs Zombies để xả stress. Dù thắng hay bị zombie ăn mất não, cô đều thấy nhẹ nhõm hơn.
Bây giờ, trái tim cô—vốn đã chết lặng suốt hơn nửa tháng—lại bỗng nhiên hừng hực khí thế trở lại.
Nhìn kỹ hơn, cô phát hiện không chỉ có rễ của đám sen đá mà còn rất nhiều loại rễ cây khác, đủ màu sắc, độ dài, độ lớn khác nhau, đang bò khắp nơi. Chẳng rõ chúng lan xuống từ tầng nào nữa.
Phó Nhĩ Điệp nghiêng đầu suy nghĩ.
Nếu cô nhớ không nhầm, trước đây, ngay cả trầu bà cũng chỉ vươn được sang mấy căn hộ cùng tầng, mà còn héo rũ rất nhanh.
Bây giờ... đây là cái quái gì thế này?
Phó Nhĩ Điệp bước đến một nhánh cây màu xanh, tò mò chọc chọc: "Dành dành à?"
Cây dành dành nhận ra mình được gọi tên, vui vẻ nở ra một bông hoa nhỏ, rồi lại chỉ về hướng tầng trên.
Phó Nhĩ Điệp đi theo chỉ dẫn, lên tầng ba, tìm thấy một đám lá dành dành mọc ở góc tường không mấy bắt mắt.
Những chiếc lá lại tiếp tục chỉ lên trên.
Cứ thế, cô men theo mà tìm đến phòng 8-8 ở tầng tám.
Căn hộ này là một căn ba phòng ngủ rộng rãi, hướng nhà đẹp, ánh nắng tràn ngập khắp nơi.
Vậy mà trong căn phòng rực rỡ ánh nắng này, lại có cả chục cây biến dị chen chúc nhau.
Những cây này không phải mọc sẵn ở đây, mà chỉ đơn giản ghé qua "dừng chân nghỉ ngơi". Bọn chúng dường như coi nơi này là trạm trung chuyển để vươn tới những vị trí xa hơn.
Trong đó có hai kẻ quen mặt: Dưa chuột và cà chua.
Hai tên này cực kỳ không biết xấu hổ, lợi dụng đặc tính dây leo của mình, trèo lên thân cành của mấy cây khác, rồi rướn hết cỡ về phía đối phương, tiếp tục... đánh nhau!
Phó Nhĩ Điệp gọi cún con và bà cụ đi cùng, cả ba từ tầng 24 xuống tận tầng 2, đi một vòng kiểm tra rồi mới hiểu rõ cách đám thực vật biến dị này trườn xuống tận tầng một.
Hóa ra, dù thân cành của bọn chúng không thể vươn dài mãi, nhưng rễ lại có thể mọc không ngừng!
Không phải kiểu kéo dài rễ để làm một việc gì cụ thể, mà là chủ động điều chỉnh giống như cây dây leo, chậm rãi bò theo một hướng nhất định.
Phó Nhĩ Điệp không biết có phải chúng bị dưa chuột và cà chua ảnh hưởng hay không, nhưng rõ ràng chúng học theo cách dây leo phát triển, tập trung sức lực đâm rễ xuống dưới.
Trải qua vài tháng, chúng đã hiểu rõ: tầng một là nơi dễ kiếm thức ăn nhất!
Vậy nên, kể cả hai kẻ suốt ngày đánh nhau như dưa chuột và cà chua, cũng không chỉ lo tranh giành địa bàn, mà vẫn lặng lẽ bò xuống dưới.
Căn phòng 8-8 có lẽ là nơi phong thủy tốt, cộng thêm tầng trên hơi bị thấm nước, trần nhà trở nên xốp mềm, dễ bị rễ cây xuyên qua. Kết quả là một bầy "trẻ mẫu giáo" là đám thực vật biến dị này, vô tình tụ tập về đây.
Phó Nhĩ Điệp mắt tròn mắt dẹt, cảm thấy bản thân đúng là thiển cận, cần học hỏi từ mấy cái cây này nhiều hơn.
Hiện tại, rễ của chúng vẫn còn yếu, chỉ mới miễn cưỡng vươn tới tầng hai, mọc ra vài nhánh cây để chờ mai phục lũ thây ma. Chiến lực chủ chốt của tầng hai, vẫn là cây sen đá vốn mọc sẵn ở đây.