Chương 38

Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!

Phù Huyễn 23-08-2025 21:37:33

Dưới sự hướng dẫn của Nhan Duyệt, Lâu Dung rất nhanh chóng hoàn tất đăng ký và nạp vào một số điểm tiêu dùng khá lớn. Trong suốt quá trình này, Lâu Dung giữ giọng điệu rất hòa nhã, thái độ cũng vô cùng chân thành. Thế nhưng, Nhan Duyệt chẳng mảy may bị lay động, chỉ sau khi người này nạp tiền xong thì cô mới bảo hệ thống in ra một hóa đơn thanh toán rồi đưa cho anh ta. "Hàng hóa chưa thanh toán mà đã tự ý mở bao bì, phải trả gấp mười lần giá gốc. Nếu còn lần sau, sẽ trực tiếp bị thêm vào danh sách đen." Lâu Dung đối diện với gương mặt khó chịu của Nhan Duyệt mà vẫn giữ thái độ tốt, khiến người ngoài nhìn vào lại tưởng rằng Nhan Duyệt đang "có lý mà không buông tha". Nhưng Nhan Duyệt không quan tâm, sau khi nhìn thấy Lâu Dung nộp xong tiền phạt, cô canh giờ gần đến rồi lại bưng khay bánh mới làm xong của Giản Giang đi vào ký túc xá nhân viên. Ngay từ đầu, Lâu Dung đã chú ý đến sự hiện diện của Giản Giang. So với Nhan Duyệt – người tuy có lẽ đang che giấu bí mật gì đó nhưng vẫn chỉ là người bình thường – thì người sở hữu dị năng như Giản Giang càng khiến anh kiêng dè hơn. Mà Giản Giang, sau một thoáng hồi tưởng, cũng đã xác định được thân phận của vị khách mới này. Chủ tịch tập đoàn Cẩm Giang của Cẩm Châu, nơi đã mất liên lạc kể từ ngày tận thế – Lâu Dung. Nhiều người đồn đoán rằng bậc kỳ tài này e rằng đã không thoát khỏi miệng zombie, Lâu gia vì thế mà suy tàn. Thì ra anh ta lại bị kẹt lại ở Vinh Thành. Hai người chạm mắt nhau chưa được bao lâu thì đã bị Nhan Duyệt vừa bước ra lần nữa cắt ngang. Đợi một lúc, thấy Nhan Duyệt không có ý đuổi mình đi, Lâu Dung bèn tự giác dạo quanh trong siêu thị. Có lẽ mọi chuyện vừa xảy ra quá đột ngột khiến anh vẫn chưa hoàn hồn, nên Lâu Dung cứ cầm chặt chiếc bánh bao trong tay mà chưa buông ra. Không bao lâu sau, khi thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, anh chợt ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng bay lên. Sự chú ý của Lâu Dung nhanh chóng bị chiếc bánh bao thu hút. Vỏ bánh hơi bị rách, qua khe hở có thể nhìn thấy nhân bánh bên trong toàn là rau xanh mướt. Trông rất tươi, hoàn toàn không giống như được bảo quản trong tủ lạnh. Chẳng lẽ ở đây có người thức tỉnh dị năng thực vật? Dù vậy, một chiếc bánh bao chỉ có giá 20 điểm tiêu dùng, tương đương với hai viên tinh hạch cấp một. Trong bối cảnh hiện tại, giá này có vẻ quá rẻ. Trong lòng Lâu Dung suy tính đủ điều, nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của chiếc bánh bao, liền cắn một miếng. Giây tiếp theo, ánh mắt vốn luôn bình tĩnh như hồ thu của anh khẽ rung lên. Rau xanh giòn mát, bên trong còn có nấm hương và đậu phụ thơm phức, nguyên liệu vô cùng tươi ngon. Chiếc bánh bao dường như vừa mới làm xong, vẫn còn nóng hổi, khiến Lâu Dung vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù nhà máy chế biến thực phẩm không thiếu đồ ăn, nhưng mùi vị của những món đó thật sự rất khó diễn tả. Đặc biệt là khi nhiệt độ ngày càng cao, việc bảo quản thực phẩm càng trở nên khó khăn hơn. Dù họ đã thử đủ mọi cách, nhưng mỗi ngày vẫn phải chứng kiến hàng loạt thực phẩm hư hỏng. Ngay cả những món còn bảo quản được thì hương vị cũng giảm sút đáng kể, hoàn toàn không thể sánh bằng chiếc bánh bao trong tay anh. Lâu Dung liếc nhìn dãy bánh bao trên kệ, quyết định lúc rời đi sẽ gom hết mang theo. Sau khi đưa ra quyết định này, anh tiếp tục đi xem những món hàng khác trên kệ. Hàng kế tiếp là một loạt quần áo được xếp ngay ngắn. Lâu Dung vốn không mấy hứng thú, định bỏ qua thì vô tình liếc thấy dòng chú thích nhỏ sau bảng giá. Lập tức, anh khẽ nhướng mày. "Có thể phân hủy vết bẩn, có thể điều chỉnh nhiệt độ?" Thật hay giả đây? Lâu Dung sớm đã nhận ra trong siêu thị này có không ít điểm bất hợp lý. Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng anh vẫn âm thầm thêm hai bộ quần áo vào kế hoạch của mình. Dù sao giá cả cũng không cao. Có lẽ nhờ bộ quần áo mà tiếp theo anh nhìn kỹ hơn một chút. Khi nhìn thấy phần hướng dẫn sử dụng phía sau của một cây gậy gỗ trên tầng hai của kệ hàng, Lâu Dung bỗng ngẩn người. "Cây vũ khí này thực sự có tác dụng như lời giới thiệu sao?" Lâu Dung quay đầu nhìn về phía quầy tính tiền, nơi cô chủ siêu thị vẫn đang bận rộn chạy tới chạy lui. Suy nghĩ một chút, anh cảm thấy tự mình ra ngoài thử nghiệm có lẽ sẽ nhanh hơn. Thế là anh cúi người lấy một cây gậy gỗ rồi ra quầy tính tiền.