Chương 44

Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!

Phù Huyễn 23-08-2025 21:37:33

Nhan Duyệt trầm mặc, không mấy ngạc nhiên. "Còn gì nữa không?" "Cũng có thể sẽ xuất hiện các triệu chứng biến thành zombie, hoặc cũng có thể chẳng có thay đổi gì cả. Nhưng ngay cả những người không có biểu hiện gì cũng đã khác rất nhiều so với trước mạt thế. Những gì anh biết chỉ có vậy. Nhưng mà, anh rời căn cứ cũng đã lâu rồi, có lẽ viện nghiên cứu của căn cứ giờ đã có thêm kết quả mới cũng nên." Tiêu Hàn nói xong, khuôn mặt không chút cảm xúc, lúc này mới nhìn sang Nhan Duyệt. Anh vốn cho rằng Nhan Duyệt chỉ tình cờ thức tỉnh một loại dị năng đặc biệt, có thể đổi được thực phẩm từ nơi khác mà thôi. Nhưng không ngờ cô còn có thể phát hiện ra thực phẩm có chứa virus. Dựa vào dị năng, hay là thiết bị đặc biệt? Không, chỉ riêng việc cô có thể cung cấp thực phẩm như trước mạt thế thôi cũng đã là vô giá rồi. Tiêu Hàn không biết cô chủ nhỏ có vẻ ngoài như một người bình thường này còn đang che giấu bao nhiêu bí mật. Nhưng dù Nhan Duyệt có giấu bao nhiêu bí mật đi nữa, thì kết thân với cô chắc chắn là điều đúng đắn. Theo thời gian, thực phẩm có thể ăn được sẽ ngày càng khan hiếm. Họ cần nguồn cung cấp thực phẩm từ siêu thị này, dù chỉ là bánh màn thầu hay nước khoáng, chỉ cần đảm bảo không để mọi người chết đói là đủ rồi. Nhan Duyệt chưa kịp nghĩ gì thêm thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ cửa siêu thị vọng vào. Cô theo phản xạ quay đầu nhìn sang. Người đến chẳng phải ai khác mà chính là Lâu Dung – người vừa mới rời đi không lâu. "Uyển Uyển?" Ánh mắt Lâu Dung rơi thẳng vào nhóm bốn người trong siêu thị, ánh nhìn sâu thẳm hẳn đi. "Sao em lại chạy đến đây? Bên ngoài nhiều zombie thế này, lỡ có chuyện gì thì sao?" Bốn người kia rõ ràng ngây ra, từng người tròn mắt nhìn người mới tới, nhất thời chẳng ai nói được lời nào. Thấy đám người bọn họ vẻ mặt ngơ ngác như bị dọa sợ, giọng điệu của Lâu Dung cũng dịu xuống đôi chút. "Đã đến đây rồi thì chọn vài món mình thích ăn đi. Ăn xong rồi chúng ta về thôi." Nghe đến hai chữ "về thôi", cơ thể Hoa Uyển Uyển không kìm được mà khẽ run lên. Không... cô không muốn về! Dù có không gặp được siêu thị này, dù có chết ngoài kia, cô cũng không muốn quay lại cái nhà máy chế biến thực phẩm đó nữa. Nhớ tới lời đe dọa của người kia vào đêm trước khi rời khỏi nhà máy, Hoa Uyển Uyển không khỏi rùng mình. Cô vội nén lại nỗi sợ đối với Lâu Dung, vội vàng lên tiếng: "Lâu ca... bọn em... bọn em còn phải ở lại đây trả nợ, không thể về cùng anh được." Hoa Uyển Uyển nói vội vã, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra sự miễn cưỡng trong lời nói ấy. Đôi mắt hồ ly của Lâu Dung khẽ nheo lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui. Ngay sau đó, dường như nghĩ ra điều gì, anh kìm lại sự khó chịu trong lòng, tiếp tục hỏi: "Trả nợ? Mấy đứa nợ gì?" Thấy Hoa Uyển Uyển mím môi, có vẻ không muốn nói gì thêm, Lâu Dung liền lên tiếng nhắc nhở: "Từ khi các em rời đi, Ký Hạ luôn rất lo lắng đấy." Nghe đến cái tên "Ký Hạ", nét mặt Hoa Uyển Uyển thoáng thả lỏng. Cô đang định mở miệng thì bỗng cảm giác ai đó kéo nhẹ vạt áo mình. Những lời sắp nói ngay lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Lâu Dung thoáng liếc qua hành động nhỏ này, ánh mắt chợt ánh lên tia lạnh lẽo. Anh đi chuyến này, chắc chắn phải đưa người về bằng được. Nếu cứ để Hoa Uyển Uyển ở ngoài này, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Huống chi, lúc này Lâu Dung còn chưa biết rằng dị năng chữa trị của Hoa Uyển Uyển đã sớm bị lộ. "Cô chủ, không biết họ nợ bao nhiêu, tôi sẽ giúp họ trả." Biết không thể moi được thông tin gì từ nhóm bốn người, Lâu Dung bèn chuyển mục tiêu sang Nhan Duyệt. Nghe vậy, một người trong nhóm bốn liền siết chặt nắm đấm, hàng lông mày nhíu lại đầy căng thẳng. Nhan Duyệt liếc mắt thấy rõ hành động đó, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ. "Được thôi!" Nhan Duyệt thoải mái đồng ý ngay, trông vô cùng dễ tính. Lâu Dung vừa nghe xong, đang định thở phào thì liền nghe thấy Nhan Duyệt tiếp lời: "Bọn họ đã lén ăn thức ăn tôi làm, lại không có gì để trả nên đồng ý làm việc để bù nợ. Nếu anh muốn giúp họ trả thì cứ đưa tôi một viên tinh hạch cấp bốn là được. Người, anh cứ dẫn đi." Nói xong, cô còn cố tình liếc sang nhóm bốn người đầy vẻ chán chường, như thể bọn họ chẳng đáng giá mấy.