Chương 43

Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!

Phù Huyễn 23-08-2025 21:37:33

"Cô chủ nhỏ, thế là xong thật à?" Nhìn theo bóng bốn người kia dần xa, Tiêu Hàn rốt cuộc không kìm được mà lên tiếng. Nhan Duyệt gật đầu, dường như chẳng hề cảm thấy có gì không ổn. Thấy ánh mắt của Tiêu Hàn càng lúc càng oán trách hơn, Nhan Duyệt cuối cùng cũng như hiểu ra điều gì, liền mở miệng: "Chia cho anh một nửa trong mười lần trị liệu đó." Tiêu Hàn vốn đang mong chờ nghe được một ý tưởng nào đó thiết thực từ Nhan Duyệt. Dù có hơi non nớt đi nữa thì anh vẫn có thể giúp cô hoàn thiện, đảm bảo không để họ chịu thiệt. Nào ngờ, cô chỉ nói đúng một câu như vậy. Anh là kiểu người tham món lợi nhỏ thế này à? Tiêu Hàn nghẹn họng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định khuyên nhủ: "Cô chủ nhỏ không nghĩ đến việc giữ bọn họ lại sao?" "Chẳng phải họ đã ở lại đây rồi à?" Cái gì? Giữ lại mà cô nói với giữ lại theo nghĩa của anh, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, có được không? Chẳng lẽ đợi đến khi họ trả hết nợ rồi muốn rời đi thì sao? Hoặc dù họ không đi nhưng lại gia nhập thế lực khác thì sao? Người có dị năng trị liệu như thế này, chỉ cần họ đi đánh dẹp zombie xong, các thế lực đổ vào đây chắc chắn sẽ tranh nhau mà kéo về đội mình. Có người trị liệu trong đội chẳng khác nào thêm một tấm bảo hiểm giữ mạng. Cơ hội tốt như vậy, sao cô chủ nhỏ lại có thể dễ dàng bỏ qua được chứ? Tiêu Hàn càng nghĩ càng cảm thấy cách làm của Nhan Duyệt thật ngốc nghếch. Đang định tiếp tục khuyên nhủ thì lại nghe cô lên tiếng trước: "Đội trưởng Tiêu, tôi hỏi anh một chuyện nhé." "Chuyện gì?" Tiêu Hàn vẫn còn nghĩ cách lôi kéo Hoa Uyển Uyển về đội mình, nên chỉ lạnh nhạt đáp một câu. "Thực phẩm có thể bị nhiễm bẩn. Theo thời gian, mức độ ô nhiễm có thể ngày càng nghiêm trọng. Có một số loại thực phẩm trông thì lành lặn, nhưng rất có thể đã bị nhiễm bẩn từ lâu rồi. Nếu chẳng may ăn phải những thứ này thì sẽ thế nào?" Dù sao không phải ai cũng có cách phát hiện virus trong thực phẩm. Tiêu Hàn luôn mang theo thiết bị kiểm tra bên mình, hẳn là anh biết rõ hơn. Cũng chính vì thế, Nhan Duyệt mới muốn hỏi ý kiến của anh. Nghe xong, vẻ mặt Tiêu Hàn lập tức trở nên nghiêm nghị, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ sắc bén đầy dò xét khi nhìn người trước mặt. "Cô nghe chuyện này từ đâu? Còn ai khác biết chuyện này không?" Tiêu Hàn cảnh giác liếc nhìn xung quanh, theo bản năng hạ thấp giọng. Trong đầu Nhan Duyệt hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi, không hiểu tại sao Tiêu Hàn đột nhiên lại căng thẳng như vậy. "Chuyện này không thể nói ra à? Để tôi nghĩ xem... chắc chỉ có tôi và bốn người kia biết thôi. Hôm đó bọn tôi tìm được mấy xe thực phẩm, định làm một bữa ăn thịnh soạn, ai ngờ lại phát hiện tất cả số thực phẩm đó đều có chứa độc tố ở các mức độ khác nhau. Mấy xe thực phẩm thế là đành bỏ đi hết." Nghe Nhan Duyệt nói vậy, Tiêu Hàn cũng dần nhớ ra. Hình như chính vào ngày anh nhận được bánh màn thầu giải độc, có mấy xe đẩy hàng chất đầy thực phẩm đậu ngay trước cửa siêu thị. Lúc đó anh vội vàng quay về nên không hỏi gì thêm. Không ngờ... Tiêu Hàn há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ đập mạnh vào trán mình một cái. Đúng là anh lo xa quá rồi! Sao lại quên mất rằng trong siêu thị này có rất nhiều thực phẩm không hề bị ô nhiễm chứ? Không giống như ở căn cứ Hy Vọng, thực phẩm mọi người ăn hàng ngày ngoài những gì thu gom được từ các thành phố đã bị zombie chiếm đóng, thì phần còn lại đều phải trông cậy vào người sở hữu dị năng hệ mộc. Vì thực phẩm có hạn nên mỗi người chỉ được chia vừa đủ để cầm cự. Được sống sót đã là may mắn lắm rồi, ai còn dám quan tâm đến việc đồ ăn có sạch sẽ hay không? Nghĩ đến đây, Tiêu Hàn cũng không giấu giếm thêm nữa. "Nói cho cô biết cũng không sao. Virus thời mạt thế không chỉ mang đến zombie mà còn tạo ra chúng ta – những người sở hữu dị năng. Không, đúng hơn là từ khi virus lan rộng trên toàn cầu, toàn bộ sinh vật đều đã bị ảnh hưởng." Với tư cách là người sở hữu dị năng, khả năng kháng virus trong cơ thể họ mạnh hơn, miễn là không ăn phải lượng lớn thực phẩm chứa hàm lượng virus quá cao trong một lần, cơ thể họ đều có thể tự điều chỉnh được. "Người bình thường, khi cơ thể tích tụ đủ lượng virus nhất định thì cũng có cơ hội thức tỉnh dị năng."