Thiên Kim Thật Lấy Mỹ Thực Bình Định Giới Giải Trí
Ngư Côn Tử10-06-2025 22:29:42
Đường Kiều Kiều đã quen với kiểu đâm chọt độc miệng của anh, chẳng thèm để ý, cẩn thận lau sạch từng giọt mồ hôi trên mặt.
Nửa tiếng sau, Đường Kiều Kiều rút kim. Hai ngày kế tiếp, cô lại châm cứu cho Thẩm Ước thêm hai lần, anh cũng không còn phản đối nữa.
"Tôi đi hai hôm, bảo dì Vương nấu mấy món với rau ở vườn sau cho anh ăn nhé. Với lại tôi có để vài món trong tủ lạnh, nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy."
"Châm cứu nghỉ hai ngày đã, đợi tôi về rồi làm tiếp."
Đường Kiều Kiều dặn dò không ngừng, dì Vương đứng bên cũng phụ hoạ, nói cô yên tâm, bà ấy sẽ chăm sóc cậu chủ chu đáo.
Còn Thẩm Ước thì im như tượng, mặt lạnh tanh đến mức dọa người.
Chương trình Thời Khắc Ngon Miệng chuẩn bị quay số thứ hai.
Kịch bản chương trình lại bị thay đổi liên tục, lần này chuyển chủ đề, không bán đồ ăn trong nhà hàng nữa mà làm kiểu sum họp ở nông trại, nên Đường Kiều Kiều phải đến một vùng quê ngoại ô Bắc Kinh, ở lại hai ngày một đêm.
Đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, cô không ngủ trong biệt thự.
Thẩm Ước không hiểu vì sao tâm trạng mình lại bức bối như vậy. Trước đây Đường Kiều Kiều ngủ đâu thì ngủ, thậm chí có chết bờ chết bụi ngoài kia cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Nhưng giờ thì khác, cô từng chút một bước vào cuộc sống của anh, trong biệt thự này, chỗ nào cũng phảng phất hơi thở của cô.
Anh lại càng hiểu rõ, cô có cuộc sống riêng của mình, cô thường kể với anh mỗi khi tăng được bao nhiêu lượt theo dõi, món ăn nào của cô được nhiều người yêu thích.
Lần này cô rời đi hai ngày vì quay show, sau này chắc cũng sẽ đi nhiều hơn vì công việc.
Mà anh chẳng có lý do gì để giữ cô lại.
Nghĩ đến đó, lòng anh nặng như đè một tảng đá.
Đường Kiều Kiều xếp đồ xong, vẫy tay với Thẩm Ước: "Tôi đi đây."
Thẩm Ước không đáp.
Cô đi tới cửa, ngoái lại nhìn rồi gọi to: "Tôi đi thật đấy!"
"Muốn đi thì đi lẹ đi, nói nhiều làm gì." Thẩm Ước lạnh lùng đáp, quay mạnh bánh xe lăn, chỉ để lại bóng lưng cho cô.
Anh quan tâm cô làm gì chứ.
Tốt nhất cô cứ biến đi cho xa, khỏi ở trước mặt anh líu ríu lắm lời, còn cầm mấy cái kim bạc dọa người ta nữa.
Đường Kiều Kiều thở dài, đành dặn dò dì Vương lần nữa phải chăm sóc anh thật tốt.
Thời điểm hội ngộ với đoàn làm phim, Đường Kiều Kiều mới biết lần này Vương Cường và Tiểu Khả vì trùng lịch nên không tham gia được, sẽ có hai khách mời khác thay thế.
Còn là ai thì đạo diễn giấu rất kỹ, ra vẻ thần bí khiến Đường Kiều Kiều cũng thấy tò mò, chẳng lẽ là ảnh hậu ảnh đế siêu nổi?
Thế là cô ngồi xe van của tổ chương trình, lắc lư mấy tiếng đồng hồ đến vùng ngoại ô Bắc Kinh. Đừng thấy trong thành phố nhộn nhịp thế mà lầm, vừa ra tới vùng quê là như bước sang một thế giới khác — vắng vẻ, hẻo lánh, hoang vu đến kỳ lạ.
Còn cách địa điểm ghi hình hơn chục dặm, đạo diễn đột nhiên bắt Đường Kiều Kiều xuống xe, để lại một anh quay phim đi theo quay.
Chỉ quăng lại đúng một câu: "Tự tìm cách mà tới đi." Rồi chiếc xe van phóng đi vèo một cái, chỉ để lại làn khói bụi mù mịt.
Đúng là cái tổ chương trình này mà không giở trò thì sống không nổi mà.
Trước sau chẳng thấy nhà cửa gì, chỉ có con đường đất đầy bụi mù mịt. Bảo cô đi tiếp kiểu gì đây?
Chưa đến mấy phút sau, lại có một chiếc xe van khác trờ tới, cũng quẳng xuống một người và một anh quay phim, vẫn câu thoại y chang, xong lại vù mất hút.
Ồ hố, khách mời mới à?
Đường Kiều Kiều hào hứng bước tới, định chào hỏi làm quen.
Người đó vừa quay đầu lại, cô liền đối mặt với hắn ta.
Đường Kiều Kiều không nhịn được bật ra một câu chửi: "Đệch!"
Đúng là kỳ vọng càng cao, thất vọng càng sâu.
Cô và Thẩm Lương nhìn nhau trừng trừng, cách nhau đúng một mét, không ai nói câu nào.
Nếu không có tiếng ve trên cây "ri rỉ rì rì" ồn ào, người ta còn tưởng đây là ảnh tĩnh.
Đường Kiều Kiều vừa thấy Thẩm Lương, khoé môi đang cong cong lập tức sụp xuống. Cái tên khốn nạn này sao lại có mặt ở đây?