Chương 44

Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Thải Vi Thải Vi 09-08-2025 15:34:57

Nhưng chỉ cần ra ngoài dò hỏi một chút, là có thể biết ngay. Cố Uyển Ninh mỉm cười nói với vài người còn lại: "Đến lúc đó các ngươi cứ tâng bốc nàng ta một phen, cho nàng ta hưởng chút mùi vị làm sủng thiếp, rồi bắt nàng ta làm chủ, mời chúng ta ăn một bữa ngon lành." Mọi người đồng loạt cười rộ, phụ họa theo. Tuy trong lòng mỗi người đều có toan tính riêng, nhưng hiện tại xem như chung sống hòa thuận. Từ Vị Bắc ở tầng ba tàng thư các, từ xa nhìn thấy Cố Uyển Ninh được mấy vị di nương vây quanh hầu hạ, không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Rốt cuộc những người đó là thiếp của ai? "Phu nhân." Đại di nương là người thận trọng: "Hầu gia đang bị cấm túc, chúng ta ra ngoài như vậy có ổn không?" Nghe vậy, Nhị di nương vội tiếp lời: "Đúng rồi, nô tỳ vui mừng quá hóa ngốc, lại quên mất chuyện này. Vậy thì... đợi thêm chút nữa vậy..." "Không cần đợi, chúng ta và hắn, nước sông không phạm nước giếng." Cố Uyển Ninh lạnh nhạt nói. "Vậy còn Sơ ma ma thì sao?" Tam di nương hỏi. Cố Uyển Ninh: "... Ta sẽ nói là ra ngoài tìm phương thuốc cầu tử." Nói đến đề tài này, mấy người liền đồng loạt đưa ánh mắt về phía bụng của Cố Uyển Ninh. Chắc hẳn trong lòng họ đều cho rằng Từ Vị Bắc đã sớm "cày bừa chăm chỉ" rồi. Cố Uyển Ninh thầm nhủ: hắn nào có cày bừa, toàn đem đi tưới tắm cho mấy bông "tiểu cúc hoa" thôi. Cao Lãm đứng bên cạnh Từ Vị Bắc, không dám thở mạnh, chỉ nghe chủ tử nhà mình lạnh lùng quát khẽ: "Chẳng sớm thì muộn, bọn họ đều phải cút đi cho khuất mắt, chẳng có người nào nên thân cả!" Cao Lãm không dám tiếp lời, giả bộ như bản thân bị điếc. Chuyện Cố Uyển Ninh muốn rời khỏi phủ là do Sơ ma ma nói cho Từ Vị Bắc biết. "Phu nhân vì muốn trưởng công chúa an lòng nên rất mong có con..." Vế sau chưa nói ra, nhưng ý tứ rõ ràng: Hầu gia nên tích cực phối hợp. Nhưng điều Từ Vị Bắc nghĩ lại là: trong mắt nữ nhân kia hoàn toàn không có hắn, rời phủ mà không buồn báo hắn một câu. Hắn không tin mấy chuyện cầu con vớ vẩn đó. Cầu con mà lại ra khỏi phủ? Ra ngoài... mượn giống à? Ngày nào cũng ngủ chung phòng, nàng còn ngủ say hơn cả heo, hắn tuyệt chẳng cảm nhận được chút nào gọi là khẩn thiết cả. "Hãy đi dò xem, rốt cuộc nàng ra ngoài làm gì." Từ Vị Bắc mặt lạnh, ra lệnh cho Cao Lãm. Cao Lãm khổ không nói nên lời, không nhịn được lẩm bẩm: "Hầu gia, hay là... ngài tuyển thêm nha hoàn hầu hạ đi... chuyện này để thuộc hạ đi, có vẻ không ổn lắm đâu." Trước đây có người kia ở cạnh, hắn đâu cần nhúng tay. Giờ thì... ai- Nhưng ánh mắt sắc bén của Từ Vị Bắc lia tới, khiến Cao Lãm chẳng khác gì tiểu tức phụ bị ức hiếp, đành ngoan ngoãn đi theo lệnh. Hắn đúng là có bản lĩnh, nhanh chóng tra ra mọi việc. Tóm lại, chỉ là mấy nữ nhân đi dạo chơi, rồi ghé qua cửa hàng của Nhị di nương một chuyến. Chẳng có gì khác lạ. Nhưng Từ Vị Bắc thì đa nghi, nghi Cố Uyển Ninh ra ngoài gặp người của Cố gia, truyền tin gì đó. Cao Lãm rụt rè nói: "Truyền tin gì được chứ?" Chẳng lẽ đi báo rằng ngài khi ngủ có ngáy hay nói mớ à? Từ lúc Hầu gia hồi phủ đến nay, với phu nhân còn chưa nghiêm túc nói chuyện lấy một lần! "Khó mà nói. Ta đã trở lại, còn đối đầu trực diện với bọn họ, Cố lão tặc nhất định sẽ phản công." Điều đó thì... cũng đúng thôi, dù sao hành động của ngài cũng có phần quá đáng thật. Đến tượng đất cũng có ba phần tính khí. Ngài đánh con trai cưng nhà người ta thê thảm như vậy, ai mà không ghi hận? "Ngày mai, ngươi âm thầm bám theo bọn họ."