Lục Bảo Châu còn muốn nói gì đó, nhưng đối diện ánh mắt nghiêm nghị của Cố An Khởi, đành cúi người hành lễ, ủy khuất tránh sang một bên.
Cố An Khởi chỉ về trà lâu gần đó, nói với Cố Uyển Ninh: "Huynh muội ta đã lâu không gặp, cùng nhau uống chén trà đi."
Cố Uyển Ninh đã thành thân ba năm, chưa một lần quay lại nhà mẹ đẻ.
Cố Uyển Ninh trầm ngâm một thoáng, sau đó nói: "Các người cứ đi dạo quanh đây trước, ta đi một lát sẽ quay lại. Nhất là nha đầu Nhã Nhã, không được chạy lung tung. Nếu không tìm thấy ngươi, ta sẽ không quan tâm nữa."
"Phu nhân yên tâm." Tứ di nương quả quyết cam đoan mình tuyệt đối không chạy loạn.
Cố Uyển Ninh dẫn theo Nhị Nha, theo Cố An Khởi bước vào nhã gian trên lầu trà lâu ngồi xuống.
"Sao lại xung đột với muội ấy nữa? Giữa đường giữa chợ lại đối xử với muội ấy như vậy."
Lại là giọng điệu đó.
Bề ngoài là suy nghĩ cho nàng, nhưng thật ra chẳng phân rõ phải trái.
"Chó cắn ta, ta còn phải tự vấn xem tại sao ta lại chọc giận chó sao?" Cố Uyển Ninh đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn: "Vậy đại ca có từng tự vấn bản thân, vì sao Hầu gia lại đánh huynh, vì sao lại gây rối triều cục?"
Ánh mắt Cố An Khởi nhìn Cố Uyển Ninh mang theo vài phần kinh ngạc.
Huynh muội bọn họ xưa nay luôn căng thẳng, nhưng trước kia Cố Uyển Ninh chỉ toàn càn quấy vô lý.
Hôm nay nàng như biến thành người khác, lời lẽ sắc bén khiến người ta khó chịu, nhưng lại không thể phản bác.
"Ta không rõ muội và Bảo Châu có khúc mắc gì, nhưng hai nhà chúng ta giao tình sâu đậm, muội ấy lại thân thiết với Uyển Thanh..."
"Chó nhà Cố Uyển Thanh cắn ta, ta còn không thể đánh lại sao?"
"Nhị muội, sao muội có thể gọi thẳng tên tỷ tỷ?" Cố An Khởi tỏ vẻ không tán đồng: "Bảo Châu hôm nay có thể nhất thời xúc động, nhưng Uyển Thanh đối với muội, chưa từng có chỗ nào không tốt."
Cố Uyển Ninh nhắm mắt lại, bởi nàng cảm nhận được cơn phẫn nộ cuồn cuộn từ ký ức nguyên thân.
"Ta biết muội oán hận vì bị đưa đến biệt trang, nhưng đó đâu phải do Uyển Thanh quyết định."
"Người nhà đều đang nỗ lực bù đắp cho muội, vì sao muội cứ trút hết oán giận lên Uyển Thanh?"
"Uyển Thanh luôn nhường nhịn muội, cái gì tốt cũng nhường muội, muội còn muốn nàng phải làm thế nào nữa?"
"..."
Những lời này như thủy triều ập về trong ký ức, khiến đầu Cố Uyển Ninh đau như muốn nổ tung.
Đây là vết thương nguyên thân không cho ai đụng đến.
Tuy Cố An Khởi chưa nói ra, nhưng Cố Uyển Ninh đã bắt đầu không kiềm chế được bản thân.
"Cố Uyển Thanh nàng ta vô tội..." Cố Uyển Ninh lạnh lùng nhìn vị đại ca ruột thịt, người từng được vô số người ca tụng là quân tử đoan chính: "Là Cố Uyển Ninh ta sai, tất cả đều là lỗi của ta."
"Là ta tự nguyện rời xa phụ mẫu, thân thích, để bị nuôi lớn như chó ở biệt trang."
"Là ta tự nguyện bị đem ra so sánh với Cố Uyển Thanh hưởng hết mọi điều tốt đẹp, để rồi bị người chê cười."
"Là ta tự nguyện gả cho vị Vĩnh Xuyên Hầu chưa từng liếc mắt nhìn ta, để bị người chán ghét."
"Ngay cả hôm nay, cũng là ta khiến danh tiếng của Cố Uyển Thanh bị ảnh hưởng. Cố Uyển Thanh vô tội, nàng ta chưa từng nói gì; ta bị người nhục mạ, cũng chỉ nên cam chịu, nếu không sẽ là làm cản trở bước tiến của vị Vương phi cao quý kia."
Khi nàng nói những lời này, khóe môi vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo, gần như châm chọc.
Hôm nay rõ ràng là Lục Bảo Châu cố ý khiêu khích trước, nàng chưa từng nhắc đến Cố Uyển Thanh.
Kết quả, vẫn là lỗi của nàng.